Lâm Tiêu Nhiên gật đầu, kích hoạt truyền âm phù trên tay.
Khu rừng rậm này cây cối cao to, rậm rạp, cho nên ngự kiếm phi hành rất khó tăng tốc độ. Cưỡng ép phi hành không những không thể thoát khỏi, mà còn có khả năng vì bị cản trở mà bị yêu thú tấn công. Vì vậy, hai người không do dự, quyết định nghênh chiến yêu thú.
Thiếu niên chạy một mạch. Dưới sự chạy trốn hết tốc lực của hắn, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy từ xa hai bóng người. Hắn tuy rằng phát hiện hai bóng người đều là nữ tử, nhưng vì quá vội vàng nên không nhìn rõ dung mạo. Thế nhưng có lẽ trong lòng áy náy, hắn “tốt bụng” hét lớn: “Chạy mau! Phía sau có một con Lam Văn Tuyết Lang đang đuổi theo!”
Nói xong, hắn như một cơn gió, lướt qua bên cạnh hai người.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một con sói khổng lồ cao đến ba bốn mét chạy như bay về phía này. Vừa nhìn thấy con sói khổng lồ, Thiều Vân Thanh không khỏi k kinh hô: “Lại là Lam Văn Tuyết Lang? Thật xui xẻo!”