Còn về khoản thu nhập từ việc bán đan dược và vũ khí, Phong Thiệu cũng từng nghĩ đến, nhưng do lúc bấy giờ tông môn không có linh hỏa thượng đẳng, nên đan dược luyện chế ra và vũ khí rèn đúc ra rất khó có chỗ đứng trên thị trường.
Mãi đến lúc này, Thanh Dương Tử mới phát hiện, thì ra ngay cả nguồn thu nhập duy nhất của Thái Vi Tông hiện tại, lại là nhờ vào Lục Dương Linh Hỏa mà Phong Thiệu để lại.
Đáng lẽ ra, Thái Vi Tông có thể tiếp tục nhận cống nạp từ các đại gia tộc xung quanh. Nhưng hiện tại lại xuất hiện một vấn đề khác, đó chính là, những đại gia tộc này, khi nhận được sự bảo vệ, cũng sẽ đưa những đệ tử ưu tú nhất của mình đến Nội môn của Thái Vi Tông. Hiện giờ phần lớn Nội môn đệ tử đều đã bỏ đi, khiến cho những đại gia tộc này cũng không còn tin tưởng Thái Vi Tông như trước nữa, từ chối tiếp tục nộp cống nạp.
Trong lúc báo cáo tình hình cho Thanh Dương Tử, Hàn Bích Vân còn như có như không nói: “Phong sư huynh vì muốn khích lệ tinh thần cho các đệ tử, nên đã xây dựng một hệ thống tích điểm. Căn cứ vào độ khó của hành động và những cống hiến trong quá trình hành động, sẽ nhận được một số điểm nhất định. Những điểm này có thể đổi lấy một số tài nguyên nhất định trong tông môn, ví dụ như đan dược, Thiên Tài Địa Bảo,... Mà Phong sư huynh là người có điểm cao nhất trong số các sư huynh đệ, thế nhưng huynh ấy chưa từng sử dụng một lần nào.”
Nói cách khác, Phong Thiệu chẳng khác nào từ bỏ một cách vô ích một khoản tiền thưởng khổng lồ. Mà lý do tại sao hắn lại từ bỏ, thì không cần phải nói cũng biết.