TRUYỆN FULL

[Dịch] Sư huynh, dừng tay đi, ngươi là nhân vật phản diện a!

Chương 173: Hội Ngộ (2/2)

Thanh Dương Tử vị Chưởng môn này tại vị đã lâu, tận mắt nhìn thấy tông môn từ chỗ suy tàn ban đầu đến việc dần dần quật khởi sau này, trong lòng liền nảy sinh ra ảo giác “Phong Thiệu làm được, ta cũng làm được”. Thế nhưng không nghĩ tới hắn ta một phen thao tác xuống, đệ tử nội môn của Thái Vi Tông vậy mà bỏ đi gần hết, còn lại không đi cũng là bởi vì có nguyên nhân không thể đi.

Về phần việc từ Ngoại môn đệ tử tuyển chọn người tiến vào Nội môn, Phong Thiệu cho rằng, biện pháp này chỉ có thể giải quyết vấn đề cấp bách, lại không phải là kế lâu dài. Ngoại môn đệ tử sở dĩ chỉ có thể là ngoại môn đệ tử, chủ yếu là bởi vì tư chất của bọn họ không được. Tiêu hao lượng tài nguyên như nhau, nội môn đệ tử có thể tiến vào Tiên Thiên, mà ngoại môn đệ tử nhiều nhất cũng chỉ là Thông Mạch. Nếu đã như vậy, vậy thì không cần thiết phải lãng phí tài nguyên hữu hạn trên người ngoại môn đệ tử.

Tiềm lực của ngoại môn đệ tử có hạn, thật sự có tiềm lực sớm đã bị Phong Thiệu kéo vào nội môn rồi.

Cho nên Thanh Dương Tử nên cân nhắc nhất, không phải là từ trong đám ngoại môn đệ tử chọn người, mà là từ bên ngoài tìm người mới có tư chất bổ sung vào. Thế nhưng đã lâu như vậy rồi, Thanh Dương Tử vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, xem ra Thái Vi Tông này sợ là duy trì không được bao lâu nữa.

Nghĩ đến tông môn mình vất vả khổ cực ba mươi năm gây dựng sắp sửa tiêu tan, trong lòng Phong Thiệu cũng có chút không dễ chịu.

Mà khi nghe nói Diệp Trần vậy mà phế bỏ đan điền của Ngũ sư đệ và Thất sư đệ, Phong Thiệu càng thêm tức giận, vỗ một cái bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc trước ta thật không nên dễ dàng buông tha cho hắn ta!”

Cao Nghĩa thở dài nói: “Từ sau khi đại sư huynh rời đi, mọi người trong tông môn trong lòng đều không dễ chịu. Cũng không biết sư tôn là thế nào nữa, đối với tên Lăng Hư Tử kia nói gì nghe nấy, còn đẩy Diệp Trần lên chức Thánh tử. Hiện tại mọi người đều hy vọng huynh mau chóng trở về!”

Nói đến đây, Cao Nghĩa vẻ mặt tràn đầy hy vọng nhìn Phong Thiệu.

Phong Thiệu lắc đầu, nói: “Ta đã rời đi rồi, sẽ không quay về nữa.”

Cao Nghĩa nghe vậy, không khỏi thất vọng.

Nhưng Phong Thiệu tiếp theo nói: “Nếu các ngươi đều đã xuống núi, vậy khoảng thời gian này cứ đi theo ta trước đi! Vừa vặn ta muốn làm một số chuyện, bên cạnh thiếu người. Còn đan điền của Ngũ sư đệ và Thất sư đệ, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp bọn họ chữa trị.”

Đan điền của Ngũ sư đệ và Thất sư đệ bị phế, Phong Thiệu tự giác có chút trách nhiệm. Xét cho cùng lúc trước nếu như không phải hắn vì tâm ma của Phong Lăng Tuyết mà buông tha Diệp Trần, Diệp Trần cũng không có cơ hội làm như vậy. Nhưng hắn đã đưa ra quyết định, cũng sẽ không dễ dàng thay đổi. Nhưng hắn đã bắt đầu suy xét, có nên tăng cường huấn luyện cho Phong Lăng Tuyết hay không, để cho nàng có thể nhanh chóng báo thù cho hai vị sư đệ.

Cao Nghĩa lập tức chuyển buồn thành vui, vội vàng nói: “Đệ thay mặt Ngũ sư đệ và Thất sư đệ cám ơn đại sư huynh!”

Phong Thiệu khoát tay: “Đều là huynh đệ một nhà, không cần khách sáo như vậy. Các ngươi đều là ta nhìn xem lớn lên, chẳng lẽ ta có thể thật sự không quản các ngươi sao?”

Nghe được câu này, trong lòng Cao Nghĩa cũng không khỏi cảm khái vạn phần.

Đúng vậy, trong số ba mươi sáu tên đệ tử nội môn, có ít nhất ba mươi người là do Phong Thiệu tự mình dẫn vào tông môn. Lúc mới vào tông môn, bọn họ đại đa số đều chỉ là những đứa trẻ không hiểu chuyện đời. Nếu không phải Phong Thiệu không ngại phiền phức dạy bảo bọn họ, bọn họ làm sao có được như ngày hôm nay?

Phong Thiệu đối với bọn họ mà nói, là đại sư huynh, nhưng cũng như sư như phụ.

Đang nói chuyện, Lâm Tiêu Nhiên đã khôi phục lại cũng đã mặc chỉnh tề đi tới chính sảnh. Nhìn thấy người xa lạ xuất hiện trong chính sảnh, Lâm Tiêu Nhiên tò mò hỏi Phong Thiệu: “Thiệu ca ca, vị này là ai vậy?”

Phong Thiệu chỉ vào Cao Nghĩa nói: “Vị này là nhị sư đệ của ta ở Thái Vi Tông, Cao Nghĩa.”

Lại chỉ vào Lâm Tiêu Nhiên, đối với Cao Nghĩa nói: “Vị này là vị hôn thê của ta, nữ nhi của Lâm Các chủ phu phụ Vân Gian Các, Lâm Tiêu Nhiên.”

Lúc Lâm Tiêu Nhiên vừa mới xuất hiện, Cao Nghĩa đã không khỏi ngây người vì dung nhan tuyệt sắc của nàng. Sau khi nghe nói thiếu nữ còn ít tuổi này chính là vị hôn thê của Phong Thiệu, Cao Nghĩa càng thêm kinh ngạc.

Hắn vội vàng đứng dậy, hướng Lâm Tiêu Nhiên hành lễ nói: “Cao Nghĩa bái kiến sư tẩu!”

Lâm Tiêu Nhiên cười mỉm nói: “Cao huynh không cần khách khí, đều là người một nhà!”

Cao Nghĩa dùng khuỷu tay huých nhẹ Phong Thiệu, nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, thảo nào huynh ở Vân Gian Các vui đến quên cả trời đất, thì ra là có phúc khí như vậy bên cạnh. Đại sư huynh a đại sư huynh, sư đệ ta thật sự là bội phục huynh sát đất!”

Phong Thiệu bất mãn vỗ vai hắn: “Nói bậy bạ gì đó!”

Chiều hôm đó, mười hai tên đệ tử Chủ mạch còn lại đang tạm trú ở Biên Vân thành liền đến Vân Gian Các. Sau khi hội ngộ với đại sư huynh đã lâu không gặp, mọi người đều rất vui mừng. Mà Phong Thiệu tuy ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.

Tuy rằng đối với Thanh Dương Tử rất thất vọng, nhưng những sư đệ do chính tay hắn dạy dỗ vẫn như người thân của hắn.

Không lâu sau khi các đệ tử Chủ mạch đến Vân Gian Các, lại có người đưa thiếp mời, người muốn bái kiến vẫn là Phong Thiệu. Chỉ là sau khi nhìn thấy cái tên trên thiếp mời, sắc mặt Phong Thiệu lập tức trở nên kỳ quái.

“Cửu Âm Thánh Địa Thánh Nữ, Thiều Vân Thanh?”