Sau khi giúp Lâm Tiêu Nhiên hoàn thành việc tái tạo kinh mạch, Lâm Tiêu Nhiên dựa theo Phong Thiệu truyền thụ 《Càn Khôn Bảo Điển》 bắt đầu tu luyện lại công pháp. Nhờ có thể chất đặc biệt, ba ngày sau Lâm Tiêu Nhiên đã hoàn thành việc tái tạo Đan Điền, tiếp đó Phong Thiệu lại đổi sang một loại dược dục khác, liên tục cho Lâm Tiêu Nhiên ngâm ba ngày.
Chỉ là mỗi lần ngâm dược dục xong, Lâm Tiêu Nhiên đều toàn thân vô lực, lúc này chỉ có thể dựa vào Phong Thiệu ôm nàng từ dục thùng ra ngoài. Cũng may quen tay hay việc, tuy vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Lâm Tiêu Nhiên cũng dần quen.
Chỉ là như vậy lại khổ cho Phong Thiệu. Mỗi lần ôm thân thể mềm mại thơm tho này trở về giường, đối với định lực của Phong Thiệu mà nói đều là một khảo nghiệm không nhỏ. Cho dù trải qua bao nhiêu lần, Phong Thiệu đều khó có thể kiềm chế được sự rung động trong lòng, đến nỗi mỗi lần giúp Lâm Tiêu Nhiên hoàn thành dược dục xong, Phong Thiệu đều phải tìm một nơi điều tức nửa ngày mới có thể áp chế được ngọn lửa trong bụng.
Hôm nay, Phong Thiệu vừa mới giúp Lâm Tiêu Nhiên tắm rửa dược dục xong, theo lệ ở ngoại sảnh chỗ ở ngồi thiền điều tức. Điều tức được một nửa, Phong Thiệu liền thấy thị nữ đến bẩm báo, nói là có người đến Vân Gian Các, muốn bái kiến Phong Thiệu.
Phong Thiệu không khỏi thầm nghĩ. Người nào lại đích thân đến Vân Gian Các bái kiến mình?
Phong Thiệu nghi hoặc đi theo thị nữ đến chính sảnh. Vừa bước vào chính sảnh, Phong Thiệu liếc mắt một cái đã nhận ra vị khách đang ngồi trên ghế.
“Nhị sư đệ?” Phong Thiệu trợn to mắt, “Sao huynh đệ lại đến đây?”
Người tới chính là Thái Vi Tông Chủ mạch nhị đệ tử, Cao Nghĩa.
Cao Nghĩa vừa nhìn thấy Phong Thiệu, lập tức mừng rỡ, không nói hai lời bước lên ôm chầm lấy Phong Thiệu.
Chưa kịp để Phong Thiệu lên tiếng, Cao Nghĩa đã vội vàng nói: “Đại sư huynh, rốt cục đệ cũng tìm được huynh rồi! Huynh có biết, chúng sư huynh đệ thật sự rất nhớ huynh!”
Phong Thiệu vội vàng vỗ vỗ vai Cao Nghĩa, nói: “Được rồi được rồi, đều đã lớn cả rồi, cũng không sợ người khác nhìn thấy chê cười.”
Thị nữ đứng hầu một bên che miệng cười nói: “Cô gia sao phải câu nệ như vậy? Đều là người một nhà, không ai cười huynh đâu.”
Qua một thời gian chung sống, trên dưới Vân Gian Các đều biết Phong Thiệu vị cô gia tương lai này là người tính tình ôn hòa, cho nên lúc nói chuyện cũng không còn nhiều kiêng dè như vậy. Mà vị thị nữ này từ nhỏ đã hầu hạ Lâm Tiêu Nhiên, đối với Phong Thiệu càng thêm bớt một phần kính sợ.
Phong Thiệu cười khổ lắc đầu.
Cao Nghĩa lúc đầu kích động khi gặp lại đại sư huynh dần dần rút đi, nhưng khi nghe thấy cách xưng hô của thị nữ, lại không khỏi giật mình: “Cô gia? Đại sư huynh, chẳng lẽ huynh…”
Phong Thiệu gật đầu, nói: “Được Lâm Các chủ phu phụ thương yêu, đã đem nữ nhi của bọn họ hứa gả cho ta.”
“Vậy… Đại sư huynh đây là gia nhập Vân Gian Các rồi?”
Phong Thiệu lắc đầu: “Không tính là vậy, ta chỉ là ở đây tạm trú một thời gian.”
Nhìn dáng vẻ ung dung của Phong Thiệu, Cao Nghĩa nhất thời không biết nói gì cho phải.
Nói thật, sau khi biết được tin tức đại sư huynh sắp thành gia lập thất, trong lòng Cao Nghĩa cũng thay đại sư huynh vui mừng. Thế nhưng nghĩ đến Vân Gian Các thực lực cường đại, danh vọng hiển hách, hắn lại có chút lo lắng đại sư huynh có phải là sẽ ở rể Vân Gian Các hay không. Nếu thật là như vậy, đại sư huynh chẳng khác nào là người của Vân Gian Các.
Mà Cao Nghĩa lần này đến đây, chính là muốn khuyên Phong Thiệu trở về Thái Vi Tông.
Sự ra đi đột ngột của Phong Thiệu, đối với đại đa số Nội môn đệ tử mà nói quả thực là một trận động đất. Mà trong khoảng thời gian mấy tháng sau đó, biến hóa của Thái Vi Tông cũng khiến rất nhiều người hoài niệm lúc Phong Thiệu còn ở đó. Cho nên trong lòng mọi người, chỉ có Phong Thiệu trở về, mới có thể khiến Thái Vi Tông khôi phục lại như lúc trước.
Phong Thiệu luôn luôn yêu thương sư đệ sư muội, gần như có cầu tất ứng. Cho nên Cao Nghĩa bọn họ đối với việc khuyên Phong Thiệu trở về Thái Vi Tông, vẫn có vài phần nắm chắc.
Thế nhưng hiện tại, Cao Nghĩa lại không biết nắm chắc này còn lại bao nhiêu phần.
Sau khi rời khỏi Thái Vi Sơn, Cao Nghĩa cùng mười ba tên đệ tử Chủ mạch liền bắt đầu khắp nơi tìm kiếm biện pháp chữa trị đan điền. Về sau bọn họ nghe nói Biên Vân thành Linh Lung Các có bán Phục Nguyên Đan do chính tay Thanh Hạnh Đường Đường chủ Giả Thiền luyện chế, liền lập tức chạy tới Biên Vân thành.
Thế nhưng đến Biên Vân thành Linh Lung Các sau, bọn họ mới kinh ngạc biết được, một viên Phục Nguyên Đan, giá bán vậy mà cao tới hai ngàn linh thạch!
Bọn họ không giống như Diệp Trần có nhiều cơ duyên như vậy, cũng không giống như Phong Thiệu đi Tam Sinh Tháp nhặt được một đống đồ tốt. Mười ba người bọn họ toàn thân trên dưới tất cả linh thạch cộng lại, cũng chỉ có hai ba viên. Mà đối với giá bán của Phục Nguyên Đan, quả thực là muối bỏ bể.
Bất quá bọn họ đi một chuyến Biên Vân thành cũng không phải là không có thu hoạch, bởi vì bọn họ vậy mà ngoài ý muốn nghe được tin tức của Phong Thiệu!
Sau khi biết được Phong Thiệu hiện nay đang ở Vân Gian Các, bọn họ lập tức cảm thấy, hình như có thể có được Phục Nguyên Đan hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Sau một phen thương nghị, bọn họ quyết định để Cao Nghĩa đến Vân Gian Các đưa thiếp mời trước, xem Phong Thiệu có thật sự ở Vân Gian Các hay không. Sau một hồi chờ đợi trong lo lắng, Cao Nghĩa đã được như ý gặp được đại sư huynh mà mình đã lâu không gặp.
Nghe Cao Nghĩa nói xong chuyện xảy ra ở Thái Vi Tông trong khoảng thời gian này, Phong Thiệu cũng không khỏi âm thầm thở dài. Kỳ thật với nội tình hiện nay của Thái Vi Tông, muốn phát triển lớn mạnh cũng không phải là không được, mấu chốt là phải có tự biết mình, biết rõ chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.