Gân xanh nổi đầy trên mặt Bách Lý Trường Thanh.
"Rắc!"
Hắn ta còng tay cho Ngô Chính Hằng, nói bằng giọng chậm rãi và kiên quyết: "Ngươi yên tâm, sau khi ngươi đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho họ!"
Trong mắt Ngô Chính Hằng, một tia sáng bừng lên giữa màu xám tuyệt vọng.
"Bách Lý... ngươi!"