Ngô Cân Lượng sau khi ra khỏi động lại tiếp tục chồng đá lấp kín cửa động, đám người Minh Sơn Tông đều thấy rõ cảnh này, nghĩ đến ba người tàn phế trong động, lại nhớ đến câu "tàn khuyết mỹ" của Đại đương gia.
Mấu chốt là chuyện này đâu phải lần đầu, nếu nói một lần là hiểu lầm, thì việc này lặp đi lặp lại, thêm vào nụ cười mờ ám mà thần bí của Ngô Cân Lượng, mọi người chỉ có thể nhìn nhau không nói nên lời, dù sao cũng chẳng tiện vọng đoán.
Chân Nhi lĩnh trọng trách vẫn đứng ở nơi cao nhất cảnh giác xung quanh, quả là một người canh gác đủ tư cách.
Ngô Cân Lượng sau khi phong kín động liền ngồi bên ngoài canh giữ, cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi lục lọi Càn Khôn Đại của đám người Cung Thời Hy.
Hầu như mỗi Càn Khôn Đại đều có thể đổ ra một chiếc Phong Lân, hiện tại Phong Lân ở đây đã nhiều đến mức toàn bộ Minh Sơn Tông trên dưới đều dùng không hết, một người ba chiếc còn thừa, nhưng hắn cũng không vì thế mà tê liệt, ngược lại cứ thấy một chiếc lại cười hắc hắc một tiếng.