“Đi.” Ngô Cân Lượng cũng theo đó vẫy tay ra hiệu, hắn hiểu rõ dị năng nơi mắt phải của Sư Xuân, gấp gáp như vậy, tự nhiên là đã phát hiện tình huống nguy cấp.
“Đi mau.” Chử Cạnh Đường cũng theo đó vẫy tay, tăng thêm lực độ thúc giục của Sư Xuân.
Ở một mức độ nào đó, chứng minh được sự gắn kết của đám người Minh Sơn Tông.
Lập tức, ngay trước mắt đám người Thử Đạo Sơn, dưới sự chứng kiến trơ mắt của đám người Thử Đạo Sơn, đám người Minh Sơn Tông nói chạy liền chạy, tại chỗ chạy sạch không còn một ai.
Còn không phải là cái kiểu cưỡi phong lân mà chạy, cũng không phải là vọt lên cao bay đi, mà là dưới sự dẫn dắt của Sư Xuân đi xuống chỗ thấp, mượn địa thế che chắn mà nhanh chóng chuồn đi, chạy trốn như kẻ trộm.