Không hề có bất kỳ sự uy hiếp nào, cũng chẳng phải câu hỏi khó trả lời, thái độ này của nàng khiến cho nhóm người Thử Đạo Sơn dần có chút bất mãn. Tại Luyện Khí giới, hiếm có môn phái đệ tử nào dám làm cao trước mặt Thử Đạo Sơn, huống chi nàng chỉ có một mình.
Ngô Cân Lượng được Sư Xuân nhắc nhở cũng tận mắt thấy được sự bất thường của nữ tử đơn độc này.
Cổ Luyện Ni chỉ đợi chờ một chút cũng không nhịn được bày tỏ sự bất mãn: “Sao vậy, vấn đề này khó trả lời lắm sao?”
Nữ tử đơn độc cuối cùng cũng mở miệng, phản vấn: “Nhất định phải trả lời sao?”
Trong giọng điệu chậm rãi lộ ra sự khô khan, giọng nói nhẹ nhàng, kiểu cách đó khó hình dung, tóm lại chính là cảm giác như nói không trôi chảy lắm, không phải lắp bắp, mà giống như từng chữ từng chữ dò dẫm nói ra, khiến người nghe xong chữ trước sẽ không nhịn được đoán chữ tiếp theo nàng nói là gì.