Phần thưởng ta nhận được ở Thiên Vũ Lưu Tinh đại hội, cũng có phần của các ngươi, cho các ngươi thì các ngươi cứ nhận lấy, đây cũng là thứ các ngươi xứng đáng có được.
Lời khách sáo cũng không cần nói nữa, mấy cái tông môn rách nát kia của các ngươi cũng chẳng cần phải vương vấn làm chi, đã vô tình vô nghĩa thì có gì tốt đẹp, đừng vì những thứ đã mất đi mà lưu luyến.
Vẫn là câu nói kia, chúng ta vẫn chưa tách ra, ta vẫn là 'Đại đương gia' của các ngươi, sau này ta có miếng cơm thì các ngươi cũng chẳng thiếu, chúng ta cứ đường mình mình đi, sống sao cho ra dáng một con người, cố gắng để những tông môn kia vừa thấy chúng ta liền hối hận vì đã đuổi chúng ta đi, đó mới là việc mà bậc trượng phu nên làm!"
Những lời này vừa khiến một đám người cảm động, vừa khiến bọn họ thấy ấm lòng, nhìn số ngân phiếu lớn trong tay càng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vốn tưởng rằng đã chẳng còn gì, ai ngờ vừa ra khỏi ngục liền được chia phần.
Bọn họ cũng rõ ràng, đây chẳng qua là người ta kiếm cớ đưa tiền cho bọn họ để giải quyết tình cảnh khốn khó trước mắt mà thôi, phần thưởng của Thiên Vũ Lưu Tinh đại hội vốn dĩ chẳng liên quan gì đến bọn họ.