Sư Xuân tuy nghi hoặc, nhưng trong tình huống không rõ lai lịch của đối phương, vẫn giữ lễ độ: “Thì ra là Nam huynh, chúng ta trước kia quen biết nhau sao?”
Nam công tử cười ha hả xua tay, “Không quen, không quen, giờ chẳng phải đã quen rồi sao, tại hạ ngưỡng mộ mấy vị đã lâu rồi!”
Sư Xuân và Ngô Cân Lạng theo bản năng liếc mắt nhìn nhau, phát giác tên chật vật này cũng quá giả dối, ta với ngươi vừa mới từ nơi lưu đày ra ngoài không lâu, còn chưa dương danh, nghèo hèn đến mức quỷ còn không biết ta với ngươi là ai, ngươi ngưỡng mộ đã lâu cái rắm.
Nếu không phải ở Vương Đô, biết nơi này là tàng long ngọa hổ, mới đến nên có vài phần cẩn thận, Ngô Cân Lạng đã sớm giơ đại đao gạt qua một bên, cản đường vướng chân làm cái gì?
Sư Xuân dò hỏi: “Nam huynh chặn đường, là có gì chỉ bảo sao?”