Thủ lĩnh lớn tiếng nói: “Đại đương gia, đã có gần ngàn người tử trận, ba ngàn tám trăm người đến dưới trướng ngươi, bây giờ chỉ còn hai ngàn chín trăm người, mọi người liều mạng vì cái gì? Có môn phái, năm người đến, bây giờ chỉ còn hai, có người chỉ còn một, có người khuyết tay thiếu chân, bọn họ không mang chút công lao nào về, làm sao ăn nói với tông môn, làm sao ăn nói với chính mình đây?”
Tiếng nói như rỉ máu.
“Đại đương gia.”
“Đại đương gia…”
Tiếng mọi người ai oán cầu xin không ngừng, hết đợt này đến đợt khác, mong muốn khơi dậy sự đồng cảm của đại đương gia.