Cầm tử mẫu phù chờ tin tức, Mộc Lan Thanh Thanh sững sờ. Nàng đã ấp ủ rất lâu mới phát ra một câu, nhưng đối phương lại trả lời đơn giản đến mức ngoài dự liệu của nàng, mang theo một vẻ tùy ý, hoặc có thể nói là một khí thế không hề đặt nàng vào trong mắt, đơn giản mà thấu triệt.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, vậy mà lại khiến nàng có chút chấn động.
Không sai, chính là cảm giác này, một cảm giác bị chấn nhiếp, nàng cũng không biết có phải mình đang bị ảo giác hay không.
Trước kia không biết Vương Thắng là hạng người như thế nào, nhưng vừa tiếp xúc lần này, nàng đã bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận hắn. Theo quá trình giao đấu kéo dài, nàng mới dần dần hình thành cái nhìn về người này, cho đến bốn chữ ngắn ngủi trước mắt, nàng cảm thấy Vương Thắng này rất khác biệt.
Khác với mọi người ở Nguyên Kiếm Cung trước mắt, khác với các đệ tử trên dưới của Túc Nguyên Tông, cũng khác với các đệ tử môn phái nàng từng tiếp xúc xung quanh.