Bàn tay của Cam Đường Ngọc từ chuôi kiếm buông ra, tiến lại gần Biên Duy Anh, thấp giọng nói: “Sư tỷ, nơi này không thích hợp ở lâu, ở cùng bọn họ chưa chắc đã an toàn.”
Nói thì nói như vậy, kỳ thật tuổi hắn còn lớn hơn Biên Duy Anh mười tuổi, nhưng mà chuyện nhập môn sớm muộn này không thể nói lý, người ta Biên Duy Anh vừa mới sinh ra không lâu đã nhập môn.
Hắn cũng rất ít khi nói nhiều, bình thường chỉ ở bên cạnh Biên Duy Anh bảo vệ nàng, đây cũng là dặn dò của tông môn trước khi đến, thậm chí tông chủ còn riêng tư nhờ vả hắn, an toàn của nữ nhi giao cho hắn.
Hắn có thể mở miệng nói như vậy, chứng tỏ hắn cũng thật sự cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, có một số lời hắn lại không tiện nói, ví dụ như âm mưu có thể có của Triệu Sơn Khởi.
Biên Duy Anh trầm ngâm nói: “Vấn đề này ta cũng không phải chưa từng nghĩ đến, dựa vào hai chúng ta có thể tìm được cách rời đi sao? Ngươi chẳng lẽ muốn bị nhốt ở đây? Nhiều người chung quy là khả năng lớn hơn một chút. Nói một cách khác, chúng ta có rời được cái Băng Nguyên này không?”