Sự kinh hỉ đến quá đột ngột, Ngô Cân Lưỡng tiếp nhận y phục lộ ra gương mặt, trước tiên là ngẩn người, sau đó liền cuồng hỉ liên tục, "Đại Đương Gia anh minh, Đại Đương Gia anh minh..."
Hắn quá rõ ràng bảo y này có ý nghĩa gì, Càn Khôn Trạc có tốt đến đâu, chỗ tốt nhất cũng chỉ là một vật tiện để chứa đồ, thế nhưng bảo y này thì không giống vậy, ở một mức độ nào đó chính là mang theo nhiều một mạng sống bên người.
Bảo vật có quan trọng đến đâu, cũng không bằng mạng sống quan trọng a! Hơn nữa, bảo y này có thể ở một mức độ nhất định nào đó giảm bớt công kích lực, không chỉ là mạng sống có được sự bảo đảm, võ lực cũng theo đó mà tăng lên.
So sánh với giá trị của bảo y, Càn Khôn Trạc thật sự là vật tầm thường, ít nhất là dựa theo tu vi hiện tại của hắn mà nói thì chính là như vậy.
Lúc này thật có thể nói là vui đến điên cuồng, vỗ mông ngựa Sư Xuân xong, lại ôm lấy y phục một trận cuồng hôn không ngừng, hưng phấn đến mức không biết đâu mà lường, cũng không nghĩ xem, nếu như ra không được, có bảo y cũng có tác dụng gì, chẳng phải cũng giống như nguyên chủ mà chịu kết cục như vậy sao.