Miêu Định Nhất cười lớn: “Ta chẳng quan tâm mấy đến tỷ lệ, ta không biết ai cả, cũng chẳng nghiên cứu gì. Gần đây các người cứ nhắc đến Sư Xuân, ta cũng không biết đặt cho ai, nên thay vì ném mười vạn kim vào những người mà ta chẳng biết, ta đặt cho Sư Xuân.
Coi như biếu tiền để làm vui lòng, bà thật sự nghĩ chúng ta sẽ trúng lớn sao? Nhưng khi ta đặt cược, ta có nhìn qua thông tin về Sư Xuân trong sòng bạc, có vẻ tình hình của hắn ta không tốt lắm, có lẽ bị ép phải tham dự đại hội này.”
Lan Xảo Nhan sững lại: “Tại sao ông lại nói vậy?”
Miêu Định Nhất: “Họ Sư chỉ mới đạt tu vi Sơ Võ. Nếu Vô Kháng Sơn thực sự muốn tranh đoạt, làm sao có thể để một kẻ như thế tham dự đại hội? Bà chẳng nói rằng tên đó thậm chí còn không muốn gia nhập Bác Vọng Lâu của ta sao? Làm sao người ta có thể cam tâm trở thành đệ tử của một môn phái nho nhỏ như Vô Kháng Sơn, rất có thể tên Xuân bị ép phải tham dự để chịu trận.”
Lan Xảo Nhan suy nghĩ rồi gật đầu: "Nói kiểu đó thì quả thực có khả năng này."