Khi người canh gác giao hai người cho Phạt Sự Viện, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng đứng chờ sắp xếp công việc nhưng không ngờ lại gặp Bàng Thiên Thánh đang tiến đến với một cây gậy trên vai.
Trong sân, từng ô cửa sổ được mở ra, những khuôn mặt tò mò nhìn qua để xem kịch vui.
Bàng Thiên Thánh vừa xoay tròn quanh hai người vừa cười nham hiểm, ý đồ xấu xa hiện rõ trên khuôn mặt. Sư Xuân và Ngô Cân Lượng liếc nhau, trao đổi ánh mắt.
"Biết quy củ là gì không?" Bàng Thiên Thánh nói, vừa dứt lời, cây gậy trong tay hắn ta lập tức quất thẳng vào chân hai người.
Đây không phải là một cú đánh lén, rõ ràng là họ Bàng muốn dạy bộ đôi ma mới này một bài học.
Sư Xuân vốn đã đề phòng, nhanh chóng nhảy lên, xoay người đá mạnh một cú trúng ngay mặt Bàng Thiên Thánh.
Khi cú đá đập vào mặt, mắt Bàng Thiên Thánh đầy vẻ không thể tin được. Hắn ta không ngờ Sư Xuân dám đánh trả.
Trong khoảnh khắc đó, Bàng Thiên Thánh ngã ra ngoài.
Ngô Cân Lượng lập tức xông tới, đá thêm một cú khiến Bàng Thiên Thánh ngã nhào, Sư Xuân theo sau, cả hai bắt đầu trút hết cơn giận từ lần bị đánh trước lên Bàng Thiên Thánh, đấm đá không thương tiếc.
Cái gì mà đệ tử của tông chủ Vô Kháng Sơn, nếu không có thực lực thì cũng chẳng là gì. Những đệ tử khác có thể sợ, nhưng hai người họ thì không muốn sống thuận theo cái thể loại xấu tính đó. Đã biết Biên Kế Hùng muốn xài xể họ vì mưu đồ của riêng ông, thì sao phải sợ, có thể đánh được nhưng lại chọn cam chịu đòn roi, như vậy mới là ngu ngốc.
"Giúp ta với, cứu mạng!" Bàng Thiên Thánh thét lên thảm thiết.
Trong Phạt Sự Viện rộng lớn, nhiều người xem nhưng không ai ra tay giúp đỡ, điều đó cho thấy Bàng Thiên Thánh đã gây khó chịu cho người khác đến mức nào. Có người cười thầm, có người đóng cửa sổ giả vờ như không thấy.
Tuy nhiên, tiếng kêu cứu của Bàng Thiên Thánh cuối cùng cũng làm kinh động đến các đệ tử tuần tra bên ngoài.
Vài người nhanh chóng lao vào, thấy đệ tử tông chủ bị đánh, lập tức xông đến cứu giúp, rồi cùng nhau đánh lại.
Những đệ tử này đều có tu vi Cao Võ, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng hoàn toàn không chống đỡ được, nhanh chóng bị đánh gục xuống đất. Sau khi bị đánh hội đồng một trận, cả hai cùng Bàng Thiên Thánh đều bị thương nặng.
Những âm thanh ồn ào vang lên, khiến các cửa sổ trong viện một lần nữa được mở ra.
Cuối cùng, hai người vừa được thả khỏi ngục lại nhận thêm thương tích, quần áo mới cũng bị rách nát, toàn thân đầy máu, thê thảm bị đưa trở lại ngục để giam giữ tiếp.
Trong Phạt Sự Viện, Bàng Thiên Thánh đã được khiêng lên bàn đá để cấp cứu, tên này đã bất tỉnh.
Các đệ tử tuần tra giúp đỡ trị thương cũng có chút khó hiểu. Đệ tử của tông chủ có rất nhiều thuộc hạ dưới quyền, vậy tại sao lại bị hai kẻ mới nhập môn đánh cho thê thảm thế này? Nhìn quanh khoảng sân vắng vẻ, rồi nhìn những khuôn mặt phía sau các ô cửa sổ, họ phần nào đã hiểu được nguyên do.
Phía sau cửa sổ, Đoạn Hựu và Trâu Tinh Bảo vỗ vai nhau, tỏ vẻ như đã hiểu ra mọi chuyện.
Lần trước, bọn họ bị Sư Xuân và Ngô Cân Lượng gây khó dễ dẫn đến chịu phạt. Lần này, họ vốn định xử lý lại hai người kia, nhưng sau khi thấy cảnh này, ý định đó đã biến mất. Hai kẻ kia dám đánh quản sự Phạt Sự Viện, ngay cả ‘đệ tử của tông chủ’ cũng bị đập, nên là chẳng cần phải tính toán với hai tên đầu sắt kia làm gì nữa.
Bên ngoài Phạt Sự Viện, Biên Duy Anh đến để tìm gặp Sư Xuân, nàng đã nghe ngóng rằng hôm nay hắn và Ngô Cân Lượng sẽ được thả ra khỏi ngục.
Người ta thường nói đến sớm không bằng tới đúng lúc. Nàng vừa đến thì trận đánh cũng vừa kết thúc, nàng tận mắt chứng kiến cảnh hai người kia bị khiêng đi.
Lần đầu tiên, khi từ bỏ vị trí thành chủ và lên núi để tiếp cận hai người này, nàng gặp cảnh hai người bị bắt vì tội trốn chạy. Lần thứ hai, nàng muốn tiếp cận họ thì lại đụng ngay cảnh hai người bị bắt vì tội oánh lộn. Thật không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Nàng muốn vào ngục thăm hỏi, nhưng tông môn lại đề phòng, lo sợ nàng gây hại cho hai người nên không cho phép nàng vào thăm.
Không rõ tình hình trước mắt, nàng vào hỏi thì mới biết được chuyện xảy ra. Nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi tại sao đám đệ tử trong viện không giúp đỡ Bàng Thiên Thánh?
Có người trả lời: "Không phải chúng ta không muốn giúp, mà Bàng chưởng sự nói rằng nếu không có sự cho phép, chúng ta không được rời khỏi phòng."
Nghe vậy, Biên Duy Anh lập tức hiểu rằng Bàng Thiên Thánh không được lòng người khác.
Nửa ngày sau, những kẻ bị đánh trong ngục cũng dần hồi phục nhờ tác dụng của thuốc men. Ngô Cân Lượng khẽ xoay mình, rên lên một tiếng: "Sư Xuân, có phải chúng ta quá liều lĩnh không?"
Sư Xuân hồi phục nhanh, đã có thể nói chuyện từ lâu: "Ngươi sợ rồi sao?"