Phượng Trì ngoài đám người cũng hai tay che miệng, nhưng lại là mừng đến rơi nước mắt, lệ quang lóng lánh, lắc đầu nức nở: "Ta biết mà, ta biết hắn nhất định làm được."
Trong tiếng nức nở mang theo kiêu ngạo, như uống rượu ngon, thấm vào tận tim gan, có thể xua tan tuyệt vọng, như cây khô gặp mùa xuân, có được niềm vui như sống lại.
"Đây thật sự là đoạt được ngôi quán quân rồi sao?" Thanh y nhân cùng Tượng Lam Nhi vẫn chưa kịp tỉnh lại từ trong kinh ngạc, vội vã hoàn hồn, đưa mắt nhìn về phía Phượng Trì. "Chuyện này... cũng được sao? Sao lại có chút tà môn như vậy?"
Nhìn vào Phủ Thiên Kính, Tượng Lam Nhi có phần không dám tin, đây vẫn là Đồng Minh Sơn mà nàng biết sao? Bất luận là thực lực hắn thể hiện ra, hay là ngoại hình lúc này, đều khác biệt một trời một vực.
Những thứ khác khó nói, có một điểm nàng khẳng định, bên cạnh nàng lại có thêm một nhân vật như vậy, có lẽ nàng lại được thơm lây, tác dụng của nàng càng lớn, phía trên tự nhiên sẽ coi trọng nàng hơn, nhưng tiền đề là lần này bọn họ có thể thoát khỏi tay của Quan Tinh Các.