Tập trung! Tập trung!
Trong lòng hắn liên tục nhắc nhở bản thân, ổn định lại đạo tâm suýt nữa bị làm loạn của mình.
Sự việc đến nước này, hắn cũng không còn tinh lực để phân tâm đề phòng nữa, nếu đối phương cứ muốn tấn công trên đài tỷ thí, hắn cũng hết cách, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào tông môn thôi.
Lý Hồng Tửu kỳ thực cũng rất nỗ lực, cũng coi như đã dốc hết sức lực, chỉ có điều kiểu dốc sức của loại người như hắn phải nói thế nào nhỉ, là kiểu dốc sức trên cơ sở ba đóa thần hỏa, tốc độ luyện hóa của ba đóa thần hỏa nên như thế nào thì chính là như thế ấy, hắn chỉ cố gắng phát huy mà thôi.
Bảo hắn phải liều mạng như Cổ Luyện Ni hay Mễ Lương Mạnh thì hắn tuyệt đối không làm. Thực ra hắn là người khá khoáng đạt, không phải loại hiếu thắng, nếu không bị dồn đến đường cùng thì sẽ không liều mạng tranh đoạt. Ít nhất trong mắt hắn lúc này, sự việc và những người trước mắt chưa đáng để hắn phải liều mạng.