Ngô Cân Lượng đối với việc này không tiện nói, hắn lại không có dị năng mắt phải, bèn nhìn về phía Sư Xuân.
"Luyện Thiên Tông, bọn họ người quá đông, thật sự chưa từng có cơ hội đối mặt đàng hoàng..." Sư Xuân trầm ngâm, có chút không dám xác định, cũng là lời thật lòng. Có cơ hội đối mặt đều là trong đám đông, dị năng mắt phải của hắn ngược lại quan sát qua Tả Tử Thăng mấy kẻ cầm đầu kia, còn có ai không bị chú ý tới hay không, hắn cũng không tiện nói, cho nên có chút do dự, "Theo ta thấy, Thử Đạo Sơn có hy vọng đoạt giải nhất lớn hơn, tiếp theo là Kim Mạo Đường, những phái khác ta không rõ. Ta cảm thấy Luyện Thiên Tông có thể ngược lại bị tên phản đồ Thử Đạo Sơn kia hố, đem phần lớn thời gian tìm chúng ta, hy vọng đoạt giải nhất ngược lại không lớn."
"Lời này là thật?" Nam công tử nắm chặt cổ tay hắn, hai mắt bùng lên ngọn lửa hy vọng hừng hực.
Sư Xuân lại không thể nói chuyện dị năng ở mắt phải, "Cảm giác của ta là như vậy."
Tuy nói là cảm giác, nhưng Nam công tử đối với phán đoán của Sư Xuân vẫn có lòng tin nhất định, khí sắc cả người trong nháy mắt giãn ra không ít, trong mắt dần dần lại có cái khí thế đánh cược kia, đột nhiên lấy quyền đập vào lòng bàn tay kêu lên một tiếng, "Đánh cược, hoặc là phát tài lớn, hoặc là táng gia bại sản!"