Đám người Diễn Bảo Tông tự nhiên biết sư thúc đang nói dối trắng trợn, nguyên nhân cũng không khó đoán, có họa cùng chịu, hoặc là chết chung thuyền hơn là chết một mình, dù sao người đông thế mạnh, không thể để tu sĩ kia chạy mất.
Huống hồ, lôi điện giáng xuống trước đó đã phá hỏng rất nhiều pháp bảo của các phái, lẽ nào có thể nói ra? Bồi thường sao nổi.
Sư thúc có ý tốt cũng là vì mọi người, mọi người tự nhiên là phải giữ im lặng, không vạch trần, chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn nhân mã các phái.
Nhưng bộ dạng chật vật của Lý Hồng Tửu thật sự không thể chấp nhận được, mọi người đâu phải kẻ mù, Tả Tử Thăng chỉ vào hỏi: "Vậy Lý tiên sinh đây là?"
"Ai." Lý Hồng Tửu hiếm khi thở dài, lời nói dối tùy tiện thốt ra: "Vừa rồi đụng phải một con quái vật hung mãnh, không rõ là thứ gì, giao chiến một trận, cũng may, coi như là đuổi được nó."