“Hú… hú… hú…”
Trên hoang nguyên đất vàng, chợt có tiếng sáo trầm đục vang vọng giữa không gian.
Những kẻ trên mặt đất ngó nghiêng tứ phía, những kẻ đã chui xuống đất cũng lục tục nhô đầu chạy ra, chính là đám người Thiên Nham Tông, bọn chúng vẫn còn ở nơi này.
Thấy đồng môn định hướng theo tiếng sáo mà đi dò xét, Cung Thời Hy ánh mắt láo liên, bỗng quát lớn ngăn cản: “Đứng lại cho ta, các ngươi cứ lo việc của mình đi!”
Hắn quát đám người dừng lại, bản thân lại phi thân đi, không cho bất kỳ kẻ nào đi theo, có kẻ mơ hồ nhận ra điều gì đó.