Đồng Minh Sơn nghe vậy liền quay phắt đầu lại nhìn hắn, ánh mắt thoáng lộ vẻ phức tạp, vừa có phần kích động, lại vừa mang theo sự cảm kích.
Hắn hiểu rõ, một khi Đại đương gia đã lên tiếng, hắn chẳng cần phải bận lòng thêm nữa, tự khắc sẽ thay hắn giải quyết ổn thỏa mọi chuyện bên Thử Đạo Sơn kia.
Chẳng mấy chốc, ngọn lửa hừng hực cuộn trào trong màn sáng thình lình tan biến, chỉ thấy trong lòng bàn tay Nguyên Nghiêu không phải là một khối lửa hình cầu, mà tựa như một con rồng bị vây hãm trong chuông, khi thì lượn vòng, lúc lại bay lượn lên xuống, trông vô cùng linh động. Nhưng mặc cho nó có giãy giụa thế nào, vẫn không tài nào thoát khỏi lòng bàn tay Nguyên Nghiêu.
Trong mắt Nguyên Nghiêu ánh lên vẻ hưng phấn, ánh mắt rời khỏi thần hỏa, nhìn về phía Sư Xuân gật đầu, sau đó bước ra. Còn chưa kịp mở miệng, Sư Xuân đã lên tiếng trước: "Đưa cho hắn cầm đi."
Nơi đây chẳng có người ngoài, chữ "hắn" kia dĩ nhiên là chỉ Đồng Minh Sơn.