Đứng trước sự uy hiếp này, Cung Thời Hy không nói nhiều, chỉ đáp rằng một mình hắn không thể quyết định.
Sau khi quay về bên cạnh người của mình, Cung Thời Hy bèn đem tình hình kể rõ cho hai vị trợ thủ đắc lực. Họ vừa là sư đệ đồng môn, vừa là hai kẻ mà Sư Xuân dùng dị năng nơi hữu nhãn nhìn thấy có mang ma nguyên trong người.
Một kẻ tướng mạo tầm thường tên là Chu Ngô Đạo, kẻ còn lại mắt hẹp dài tên là Tuân Lập Sơn.
Nghe xong, Chu Ngô Đạo không nhịn được, thấp giọng mắng: “Sư Xuân này thật quá đáng, nếu hắn ép, chúng ta không đồng ý là xong, cùng lắm thì không giở trò điều hổ ly sơn nữa, hắn làm gì được chúng ta? Hắn dám vạch trần nội tình của chúng ta sao?”
Tuân Lập Sơn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Đúng là có chút quá đáng, nhưng với cách làm cũ, trừ khi tự mình đi tìm, nếu không sau khi dò la tin tức thì đi cướp của kẻ khác, không nói đến tổn thất cùng rủi ro, cũng chẳng hiệu quả được như vậy. Chia cho ba nhà, về mặt tâm lý đúng là không thoải mái như độc chiếm, nhưng trên thực tế, hiệu quả hẳn sẽ cao hơn nhiều. Sư Xuân nói không sai, có Thử Đạo Sơn dẫn đầu, quả thực có thể bớt được không ít phiền phức. Việc này, nói chung là có lợi cũng có hại.”