Các đồng môn bên cạnh hoàn toàn giữ thái độ bàng quan, không lên tiếng, cũng không bày tỏ ý kiến gì.
Sư Xuân thở dài: “Ta còn định nói là vừa rồi ta bay lượn khắp nơi quan sát, có thể đã phát hiện ra thần hỏa, nên mới lập tức đến tìm ngươi. Ai ngờ... Nếu Phong huynh đã kiên quyết như vậy, thôi, ta cũng chẳng có gì để nói nữa. Không quấy rầy các ngươi, tiếp tục đi.” Hắn chắp tay thi lễ, xoay người định rời đi.
“...” Phong Diệu Dương ngẩn người tại chỗ. Y cũng chẳng hiểu sao từ khi gặp nhóm người này, y liên tục bị mất mặt, lòng kiêu hãnh gần như bị đập tan. Nhưng lần này, y chủ động hạ mình, vội vàng gọi: “Chờ đã!”
Đồng môn bên cạnh y cũng đầy vẻ mong chờ.
Sư Xuân dừng bước, quay lại hỏi: “Ta từng nghe nói Phong huynh là kẻ cậy tài khinh người, sao vậy, muốn mắng ta thêm một trận nữa mới hả dạ sao?”