Đương nhiên, tặng cho Biên Duy Anh cũng coi như là tặng cho Vô Kháng Sơn, từ nay về sau nó sẽ trở thành bùa hộ mệnh cho Vô Kháng Sơn trên đất Sinh Châu.
Trên mặt Ân Huệ Hinh xưa nay vốn không biểu lộ cảm xúc, lúc này lại lộ ra ý cười, mày mắt vui vẻ, liếc nhìn Sư Xuân, người trẻ tuổi này tuy không trắng trẻo, nhưng lúc này nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
Bà biết rõ quan hệ giữa Sư Xuân và con gái mình, cho nên tự cho rằng mình hiểu rõ Sư Xuân làm vậy là vì ai.
Mẹ góa con côi, tứ phía thụ địch, đang bị người ta bắt nạt đến khốn khổ, đang lúc nguy cấp, đột nhiên mọi phiền phức đều được giải quyết, đột nhiên lại nhẹ nhõm cả người, thử hỏi bà làm sao có thể không vui.
Cho nên sắc mặt Biên Duy Anh cũng rất phức tạp, nhìn người trước mắt, có thể nhớ tới cảnh tượng triền miên đêm đó, trong lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn.