Trong lúc hắn đang tận tình hấp thu, Tử Mẫu Phù trên người lại nhiều lần nóng lên, lần này hắn không thèm để ý, chuyên tâm làm chuyện của mình.
Hạ Phất Ly cảm giác được thứ đang trôi đi không chỉ là ma nguyên, mà còn là sinh mệnh đang trôi đi rất nhanh. Sợ hãi hay van xin đều vô dụng, cuối cùng chuyển sang đủ loại nguyền rủa, nhưng vẫn không tránh khỏi thân thể ngày càng héo mòn, giọng nói càng lúc càng nhỏ, càng yếu ớt, dần dần chỉ còn như tiếng muỗi kêu.
Cuối cùng, ngay cả chút sức lực để nói cũng không còn.
Dù sao cũng trọng thương, lại bị Sư Xuân đánh đứt một số kinh mạch quan trọng, đoạn tuyệt khả năng hồi phục khí huyết, kết quả cuối cùng thậm chí còn thê thảm hơn cả Tôn Sĩ Cương.
Tôn Sĩ Cương sau cùng vẫn còn giữ được một hơi, còn Hạ trưởng lão khi Sư Xuân thu tay đã không còn động tĩnh, thân hình khô héo, trong mắt tối tăm mờ mịt.