Với loại người từ nơi lưu đày, hắn không muốn nói nhiều lời, người hắn muốn tìm là kẻ cầm đầu Vô Kháng Sơn.
Sư Xuân không cảm thấy có gì không ổn khi đứng ở vị trí dẫn đầu, việc nên làm hắn đã làm rồi, tiếp theo cũng không định giữ thái độ khiêm tốn nữa.
Tất nhiên, hắn cũng không muốn xung đột, bèn nghiêng đầu nói với mấy người phía sau: "Nghe Bạch huynh nói, chúng ta tránh qua một bên."
Mọi người lập tức đi theo hắn, Ngô Cân Lạng còn liếc Bạch Thuật Xuyên vài lần, mối thù bị mắng là tên ngốc to xác hắn vẫn chưa quên.
"Hừ!" Bạch Thuật Xuyên bị phản ứng của bọn họ chọc cười, lập tức quát: "Biên Duy Anh, đứng lại đó cho ta, chuyện này ngươi nghĩ có thể trốn tránh sao?"