“Phi.” Biên Duy Anh khẽ nhổ, phớt lờ lời nhắc nhở của Ngô Cân Lưỡng, vẫn không nhịn được ôm chặt lấy Sư Xuân, hận không thể đem hắn dung nhập vào trong cơ thể mình. Biết được Sư Xuân không phụ nàng, là lo lắng cho sự an nguy của nàng, niềm vui sướng trong lòng nàng là điều người ngoài không thể nào cảm nhận được.
Mãi một lúc lâu, bị Sư Xuân vỗ nhẹ vào người, nàng mới buông tay.
Không còn bị quấy rầy, Sư Xuân mới bắt đầu tĩnh tâm điều tức.
Sau khi huyết khí hao tổn khôi phục, ba người lại tiếp tục lên đường như cũ.
Đi được một đoạn, lại phải tìm chỗ nghỉ ngơi, liên tục như vậy, dù Sư Xuân không nói, Biên Duy Anh cũng dần nhận ra, khả năng nhìn đêm của Sư Xuân có lẽ liên quan đến công pháp hắn đang tu luyện.