Nam Công Tử trên đài quan sát vẻ mặt trầm tư. Hắn cũng coi như là người từng trải, nội dung gương chiếu của các phái cũng coi như đã xem vô số, vậy mà vẫn không hiểu được hai người Sư Xuân đang chơi trò gì.
Người của các môn phái khác tham dự hội nghị đều muốn bám chặt lấy người trong môn phái mình, không muốn rời đi nửa bước, gặp nhiệm vụ đơn lẻ đều muốn trốn, sợ hãi gặp phải nguy hiểm.
Hai người đó thật tốt, ngay từ đầu đã tách ra, còn lẫn vào môn phái khác, không, là lẫn vào châu khác, lẫn vào bên cạnh đối thủ lớn nhất, đúng là độc nhất vô nhị, vậy mà không sợ bị chủ vùng Sinh đánh cho bay màu?
Không chỉ có hắn không hiểu, bất kể là Phượng Trì trong áo choàng đen, hay mẹ con Lan Xảo Nhan, đều bị làm cho mơ hồ.
Yến Kỷ hỏi rõ tình hình cũng rất mơ hồ, đi đến bên vách núi, nhìn về phía rừng núi mờ sương dưới ánh bình minh, không biết Quản Ôn đã đi đâu.