Nhưng nếu sau này chỉ còn mỗi bọn họ tay chân sạch sẽ, ngươi có làm gì nàng ta, ta nghĩ mọi người đều sẽ làm ngơ thôi.
Bạch Thuật Xuyên nhướn mày, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng thầm kín, dường như đang mộng tưởng xa vời.
Triệu Sơn Khởi lại nói tiếp: “Về phần ta, ta thấy Biên Duy Anh hấp dẫn hơn, ta thích khí chất của ả ta. Bạch huynh đừng tranh với ta nhé.”
“A ha ha, được, được thôi.” Bạch Thuật Xuyên vỗ vai họ Triệu, cười sảng khoái, ngay lập tức cảm thấy hợp cạ.
Sau giây phút vui vẻ, mặt hắn ta lại hiện vẻ lo âu: “Vấn đề bây giờ là Trùng Cực Tinh quá khó tìm, vùng đất Tây Cực thì quá rộng lớn, muốn cướp cũng khó tìm người. Chúng ta có thả hết cả trăm người ra cũng khó mà thấy bóng dáng ai. Có người có khi đi qua ngay trước mặt mà cũng không biết. Ta đang nghĩ, liệu chúng ta có nên đến ‘Nguyệt Hải’ thử vận may không. Nghe nói đó là nơi Trùng Cực Tinh thích xuất hiện nhất, may mắn gặp một trận ‘mưa sao băng’ thì chúng ta phát tài.”