Họ Tôn cũng là người từng trải, vừa nghe đã biết đó là âm thanh của xương cốt khi đột phá lên cảnh giới cao hơn, làm sao việc giải độc lại dẫn đến đột phá được, đúng là lừa gạt!
Trên mặt gã đầy vẻ phẫn nộ sau khi biết bản thân bị dắt mũi, không giận không được, ai mà biết được những ngày qua gã đã chịu đựng như thế nào.
Sư Xuân thực sự đã đột phá, trước đây hắn như bị nhốt trong một chiếc hộp chật hẹp, bỗng nhiên đá văng chiếc hộp và bước ra ngoài, bước vào một thế giới rộng lớn hơn, tay chân trước kia bị co quắp nay cuối cùng có thể duỗi ra thoải mái.
Khả năng cảm nhận toàn thân cũng theo đó đạt đến một cảnh giới khác, nhưng hắn không tỉnh dậy vì cơn giận dữ của Tôn Sĩ Cương, mà bởi hắn cảm nhận được một điều khác thường trong cơ thể mình.
Khả năng cảm nhận nhạy bén sau khi nâng cao khiến hắn nhận ra trong xương sống của mình dường như có một luồng khí mờ mịt kéo dài đến đỉnh đầu. Dù khi nội thị không thể nhìn thấy, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận đó là thứ gì đó màu tím mờ ảo.