Ngô Cân Lượng tu luyện lại công pháp khác, cũng đã chịu đại tội, trùng tố pháp nguyên, cái tư vị đó không dễ chịu, cũng từng nghĩ muốn từ bỏ, dù sao bây giờ cơm áo không lo có tiền rồi, là dưới sự khiển trách nghiêm khắc và áp lực của Sư Xuân mới kiên trì được, cũng đã tốn gần hai năm thời gian mới trùng tố thành công.
Cũng là đợi đến khi hắn bước qua cái ngưỡng cửa đó bước vào chính quỹ tu luyện 《Chư Tướng Công》, Sư Xuân mới lặng lẽ dẫn hắn rời khỏi Vương Đô Thắng Thần Châu, coi như là đích thân đốc thúc Ngô Cân Lượng qua được cửa ải đó.
Lúc này, Sư Xuân trầm ngâm suy tư một hồi, thoáng cảm thấy có chút nguy cơ, tu vi của thuộc hạ tăng lên nhanh như vậy, tình hình tương lai e là khó nói.
Trong thời gian ngắn, mọi người có thể nhớ tới ân tình của hắn, hoặc dựa dẫm vào tài nguyên tu luyện do hắn cung cấp, nhưng tương lai thì sao? Chẳng lẽ lại trông mong một người vốn có thể ở trên cao lại cứ mãi chịu lép vế trước mặt mình sao?
Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy hơi không thể tiếp tục ẩn mình được nữa, lại nhớ tới đám ma đạo kia.