Có một người từ tầng dưới đi lên, không ai khác chính là Lan Xảo Nhan, người phụ trách Bác Vọng Lâu ở đất lưu đày.
Bà ta đến xem nữ nhi, không phải lúc nào cũng ở đất lưu đày, muốn đi hay về lúc nào tùy ý của bà, trên thực tế phần lớn thời gian bà đều ở thế giới bên ngoài.
Bà ta khẽ gật đầu chào hỏi, bà đã quen mặt Xa Tứ, nhưng khi ánh mắt lướt qua hai khuôn mặt còn lại, đột nhiên dừng bước, ngạc nhiên hỏi: "Sao hai người các ngươi lại ở đây?"
Không chỉ gặp qua lão Đông và Đại Thạch Đầu ở đất lưu đày mà gần đây bà còn tự mình tiến cử họ đến Bác Vọng Lâu, sao có thể không biết.
Lão Đông đại diện trả lời: "Chưởng sự thấy ngài tiến cử chúng ta đến đây, hỏi chúng ta có biết Miêu cô nương hay không, chúng ta nói biết, hắn nói người quen dễ câu thông nên đã phân công chúng ta đến đây."
"…" Lan Xảo Nhan không nói nên lời, thôi được rồi, cũng không có gì, xua tay ra hiệu cho bọn họ đi làm việc của mình, quay người rời đi.
Vừa đi đến phòng của nữ nhi, nhìn thấy nữ nhi đang nằm nhoài trên lan can ban công ngẩn người, bà đang đến gần mà cũng không cảm giác được, nên lập tức đánh thức hỏi xảy ra chuyện gì.
Còn có thể xảy ra chuyện gì? Miêu Diệc Lan nói ra chuyện Sư Xuân vay tiền để bán hoa khôi của Lệ Vân Lâu.
Vừa mở miệng đã khiến Lan Xảo Nhan bị sốc. Cái quỷ gì vậy, đã đề phòng rồi, sao tiểu tử thối kia còn liên lạc với nữ nhi của mình? Lại có thể gặp được ở đây, là nghiệt duyên trời đánh sao?
Nghe thấy tiểu tử kia không chịu vào Bác Vọng Lâu, muốn tự mình lưu lạc, bà ta thở phào nhẹ nhõm, vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra tự mình đã lo lắng vớ vẩn, đúng là tiểu tử kia đã ra Sinh Ngục, nếu thật sự ưa thích nữ nhi của mình, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Nếu thực sự thích nữ nhi nhà mình, với tính cách mặt dày mày dạng kia, lại thêm thủ đoạn không tầm thường, bà sẽ lo lắng.
Sau khi biết đó là sự yêu thích giả dối, trong lòng lại có chút hận đến nghiến răng, nữ nhi của ta không tốt sao? Tiểu tử thối kia thậm chí còn không thèm giả vờ tỏ vẻ tiếc nuối.
Miêu Diệc Lan buồn phiền nói: "Con đã trở thành đồng phạm, con không nên cho vay số tiền kia. Nếu không có số tiền đó, hắn sẽ không thể làm được chuyện như vậy."
"Ha ha." Lan Xảo Nhan vui mừng một lúc, thấy nữ nhi quay lại nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, bà nắm lấy tay nữ nhi, vỗ nhẹ cười nói: "Lan Lan, con có tin hay không, cho dù con không cho hắn vay tiền, hắn vẫn có thể bán hoa khôi đó đi?"
Miêu Diệc Lan khó hiểu nói: "Bốn vạn kim không phải là số tiền nhỏ. Hắn mới đến, người xa lạ không thể nào dễ dàng cho hắn vay số tiền lớn như vậy."
Lan Xảo Nhan lắc đầu: "Lan Lan, con cũng quá coi thường Sư Xuân rồi. Con cho rằng hắn thành công ở Đông Cửu Nguyên đều là do may mắn sao? Trong tình huống đó, mấu chốt thành công lớn nhất không phải là bốn vạn kim con cho vay, mà là biện pháp hắn nghĩ ra, chỉ cần biện pháp này có giá trị, tất nhiên sẽ có thể tìm được người bỏ tiền ra. Điều này đối với người như hắn căn bản không phải là việc khó, sự xuất hiện của con ở đây hoàn toàn là ngẫu nhiên, trước đó chắc hẳn hắn cũng đang suy xét cách kiếm tiền.
Cho dù con không xuất hiện, hắn cũng sẽ hô dừng hiện trường kịp thời, để cho mình thời gian bình tĩnh xoay tiền. Chỉ cần hắn có ý nghĩ đó ở hiện trường, hiện trường đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của người trong cuộc. Vị đại đương gia Đông Cửu Nguyên này dám nghĩ dám làm, vì mục đích của mình, hắn sẽ luôn nắm chắc tình thế trong tay.
Lan Lan, xét về bản lĩnh sống sót trong loại hoàn cảnh này, mười người như con cộng lại cũng không bằng hắn.
Vì vậy, không cần thiết phải cảm thấy áy náy về điều này. Con có cho hắn vay tiền hay không cũng không thay đổi được kết quả.
Về phần hắn làm như vậy là đúng hay sai, con phải nghĩ đến môi trường sống trước đây của bọn hắn. Tiêu chuẩn đạo đức của bọn hắn vốn cũng không cao, bọn hắn vừa mới đi ra, cho bọn hắn chút thời gian, muốn sinh tồn tiếp ở thế đạo này, bọn hắn sẽ chủ động khoác lấy bộ gông xiềng mang tên ‘đạo đức xã hội’ kia.
Điều khiến ta thực sự ngạc nhiên đó là tiểu tử kia thậm chí dám coi thường cả Bác Vọng Lâu, tham vọng không hề nhỏ, vậy thì làm sao hắn có thể quan tâm đến việc một kỹ nữ lầu xanh bán mình cho ai? Lan Lan, con và ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ hắn, giờ hắn nhận phúc hay gánh họa thì đều là tại chính hắn, chúng ta không cần phải lo lắng nữa…”
Từ đầu đến cuối, bà chỉ an ủi nữ nhi, không hề nhắc đến nỗi lo Sư Xuân không trả nổi số tiền kia, so sánh với ân tình bà ta đã ra tay giúp hắn ở Sinh Ngục, số tiền này chỉ là món nợ nhỏ chẳng đáng để tâm.