Từ ban đầu, Thịnh Hoài An đã chẳng hề tin tưởng luồng tàn hồn kia, sở dĩ dám làm vậy, chẳng qua chỉ là ỷ vào kim thủ chỉ trong thức hải.
Luồng tàn hồn của Hồn Tôn kia ngay từ đầu đã tỏ ra yếu thế, vẫn luôn tìm cách mê hoặc hắn, mà hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn đề phòng.
Quả nhiên, kẻ đã sống qua không biết bao nhiêu năm tháng, sống tạm bợ lâu đến thế, sao có thể cam tâm cứ vậy mà chết đi?
Nếu đã cam tâm đối diện với sinh tử, ắt hẳn đã không dựa vào một luồng tàn hồn để sống lay lắt đến tận giờ.
"Bộ bạch cốt này, cũng đâu phải của ngươi? Chỉ là một bộ xương trắng tầm thường, chẳng có chút thần dị nào, làm sao có thể là hài cốt của một tôn vô thượng cường giả?"