Dù sao Chu Dương cũng đã quen nói mấy lời buồn nôn.
“Ha ha, tiểu tử ngươi nói chuyện rất êm tai, ngươi là cán bộ mà đảng ta đặc biệt bồi dưỡng, tiền đồ không thể đo lường, tương lai hy vọng ngươi sẽ phát triển hơn nữa." Hồ Hưng Quốc nói như thế.
“Chủ tịch huyện yên tâm, việc trần thuật hiến kế cho ngài đều là điều ta nên làm, về sau chỉ cần chủ tịch huyện không chê ta thường xuyên tới quấy rầy là được!" Chu Dương vừa cười vừa nói.
"Ha ha, luôn hoan nghênh!"
Sau khi trò chuyện với Chủ tịch huyện Hồ Hưng Quốc nửa giờ, Chu Dương mới rời đi, thời gian chờ ở văn phòng của Bí thư huyện ủy Chu Chính Quân còn dài hơn nhiều, điều này khiến người khác ghen tỵ chết đi được.