Đối với Lê Lộ, hôm nay là một ngày cực kỳ gian nan, bởi vì ngay vào thời khắc này, cô đang đứng ngay trên bờ vực chuẩn bị tê liệt, sụp đổ.
Một con ác linh nào đó đang giằng xé linh hồn của cô.
Ngày 11 tháng 4, ngày Đinh Hợi tháng Đinh Tị, hợp quét dọn, tắm rửa, phá phòng.
Kỵ công việc. Cấp bậc kiêng kị, buông xuống.
Lê Lộ có thể cảm nhận được, một đoạn ký ức không thuộc về chính mình, đang ở mạnh mẽ xâm lấn đại não của cô ấy.
Và trong quá trình này, linh hồn đã gặp phải thống khổ giống như sắp sửa bị nó xé rách đến nơi.
Lại nói, phong cách thường ngày của Lê Lộ vốn là, cực khổ có thể thử nghiệm, nhưng bất cứ loại chướng ngại nào ở trên cực khổ, đều phải cảnh giác vô cùng.
Trừ phi hiệu quả xu hợp của ngày đó rất mạnh, nếu không cô tuyệt đối sẽ không mạo muội phạm huý.
Cô không thuộc loại hình người lịch cũ xu hợp thuần túy, nhưng không phải bất cứ nội dung kỵ nào cũng dám làm.
Cho nên Lê Lộ tuyệt đối không nghĩ tới chuyện làm việc trong ngày hôm nay.
Nhưng cô lại chủ quan, xem nhẹ một sự kiện.
Đó là định nghĩa về công việc quá mức rộng.
Cô chỉ cho rằng, mình không cố ý đi sưu tầm tư liệu sống, hoặc không cố tình đi phân tích tư liệu sống, hay không đi điều tra các loại sự kiện bên ngoài và không làm bất cứ công việc gì có liên quan tới phóng viên, nghề nghiệp của mình là có thể vượt qua kỵ này.
Kỳ thật suy nghĩ ấy cũng không sai.
Nếu nội dung công việc của mỗi một cá nhân nào đó đều chỉ cố định trong khuôn khổ, thì áp dụng loại phương pháp này chắc chắn có thể tránh né được.
Nhưng loại chức nghiệp như phóng viên, nhà văn này, lại rất khó nói được khi nào bọn họ sẽ rơi vào trạng thái của công việc.
Bởi vì kể cả khi đang trong thời gian nghỉ ngơi, rất có thể bọn họ sẽ rơi vào trạng thái làm việc chỉ vì vô tình thấy được một sự vật nào đó hoặc là tình cờ nghĩ đến một sự kiện nào đó...
Chỉ đơn giản là bỗng nhiên linh cảm ập đến, thì bọn họ tiến hành tự hỏi một thoáng ngắn ngủi mà thôi.
Rất nhiều tác giả đều sẽ tìm tư liệu để sáng tác hoặc làm việc vào khoảng thời gian nghỉ ngơi của mình, và như vậy, người khác sẽ rất khó phân biệt được rốt cuộc là đối phương đang lấy tài liệu, hay là đang nghỉ ngơi.
Lê Lộ cũng vậy, ban đầu cô ấy đã dặn với mình rằng, hôm nay sẽ không ghi chú bất cứ chuyện gì không liên quan đến mình, chỉ lên mạng, chơi game mà thôi.
Tuy cô không dám tiếp tục chọc ghẹo, thả thính vị đại lão Tần Trạch kia, nhưng vẫn có thể tìm kiếm một người đàn ông thú vị khác.
Rồi ngay tại thời điểm, Lê Lộ theo bản năng cho rằng bản thân có thể né tránh được kiêng kị—— thì khi sử dụng app QQ, bỗng nhiên cô lại nhận được một cái cửa sổ thông báo tin tức.
Nội dung tin tức nói rằng, bên trong khu thành thị cũ mới hoàn thành xây dựng lại không lâu trước đó của thành phố Lâm Tương, vừa xuất hiện một vụ nổ mạnh, một nhà ba người đều gặp phải sức ép từ vụ nổ, khiến cho một người hôn mê, hai người tử vong.
Bản năng chức nghiệp xui khiến Lê Lộ ấn mở tin tức đó ra.
Mà bản thân loại hành động đọc tin tức, biết được các loại sự kiện phát sinh trong ngày hôm đó, lại chính là một trong những công việc thuộc về phóng viên.
Và trong nháy mắt này —— tại khoảnh khắc Lê Lộ quá mức bất ngờ, không kịp đề phòng, cô đã phạm húy.
Buông xuống bắt đầu.
Giống như là có tồn tại quỷ dị nào đó đang không ngừng xé rách đại não của cô.
Lê Lộ điên cuồng run rẩy, trong miệng phát ra tiếng quát lớn tê tâm liệt phế.
Cô thống khổ tới cuộn mình lại, cong như một con tôm bị nấu chín.
"Cứu... Cứu mạng!"
Dựa theo ý nghĩa bình thường, buông xuống ám chỉ một hoặc nhiều loại sinh vật quỷ dị nào đó đến từ thế giới lịch cũ bên kia, chúng mượn nhờ lực lượng của Nhật Lịch, để đột phá vách tường chướng ngại—— sau đó tiến vào hiện thực.
Trước mắt đây chính là quan điểm thống nhất của đông đảo những người chuyên đi nghiên cứu "Lịch cũ học".
Nhưng lại có rất nhiều loại phương thức cũng như địa điểm buông xuống.
Có vật quỷ dị sẽ buông xuống thông qua những khe hở, có vật quỷ dị lại buông xuống thông qua gương, TV… tóm lại là những vật thể có thể phóng thích hình ảnh nào đó.
Mà còn một loại buông xuống khác, đó là chúng sẽ trực tiếp xuất hiện ở bên trong thân thể của người phạm huý.
Đây là loại buông xuống thống khổ nhất. Bởi vì loại buông xuống này sẽ làm cho linh hồn của người lịch cũ phạm huý gặp phải đau đớn như bị xé toạc ra.
Và cảm giác hiện tại của Lê Lộ chính là như vậy.
"Nha nha nha nha —— "
Cô dùng sức đụng đầu xuống sàn nhà, đụng cho trên trán tóe máu tươi.
Nhưng loại thống khổ ấy vẫn không ngừng lại.
Trong mơ hồ, Lê Lộ có cảm giác dường như bản thân không thể vượt qua được chướng ngại này. Hôm nay chính là giờ chết của cô rồi.
Hai mắt Lê Lộ đẫm lệ mông lung, bỗng nhiên trong lòng lại có chút hối hận vì bản thân đã trở thành người lịch cũ.
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, tựa như bản năng cầu sinh đã trợ giúp cô có thể tạm thời áp chế đau đớn. Tại giây phút tỉnh táo kia, Lê Lộ giống như một người đang chìm dần xuống nước, cố gắng hết sức bám vào một thức gì đó xung quanh mình, bắt đầu quá trình cầu cứu.
Mà mục tiêu cầu cứu, cô có thể nghĩ đến lại chỉ có một.
Lê Lộ cố gắng chịu đựng cơn đau đớn, cố gắng tụ tập một chút ý chí cuối cùng, để phát ra tin nhắn.
Cô cũng không xác định được rốt cuộc đối phương có tiếp nhận tin nhắn kia hay không, nhưng cô cũng chỉ có thể đến loại trình độ này mà thôi.
...
...
Tần Trạch vốn đang ở trong nhà, chuẩn bị sắp xếp thời gian làm việc, bỗng nhiên lại nhận được một tin tức trên QQ.
Vừa vặn lúc ấy, chiếc di động đang ở ngay bên cạnh hắn, nghe được âm thanh, hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua.
"13-5 lầu mười ba, tòa bảy, Hữu Khoa Tân Thành, ngay phía đối diện với nhà anh, mau tới cứu tôi! Tôi là Lê Lộ, tôi gặp phải buông xuống rồi!"
Ở thời điểm Tần Trạch nhìn thấy tin tức này, hắn lập tức khẽ nhíu mày theo bản năng.
Đây là vị Lê cực khổ kia lại muốn gia tăng cực khổ cho hắn sao?
Hắn không định phản hồi lại cô ấy, nếu tự cô ấy phạm húy thì cũng tự cô ấy đi mà giải quyết chứ?