Suy đoán của Tần Trạch là chính xác, nó cần thông qua hành vi phạm húy của người chế tạo để duy trì tà tính.
Nếu không thân thể sẽ héo rũ, hư thối, và sẽ sinh ra oán niệm với người nắm giữ. Ở trong quá trình chết đi này, có khả năng nó sẽ phóng thích nguyền rủa với người nắm giữ.
Đương nhiên chỉ là có khả năng mà thôi.
Tuy về bản chất, Tần Trạch nhận định thứ này không phải là Kiều Vi, nhưng quả thật là hắn đã đắp nặn vẻ ngoài của nó dựa theo hình dáng của Kiều Vi, điều này cũng khiến con rối Tiểu Kiều có tà tính lớn hơn linh tính, nhưng hết lần này đến lần khác, nó lại không có lựa chọn gây thương tổn cho người nắm giữ.
Thậm chí nếu có thể được “Kỵ” cho ăn no, nó còn có thể cung cấp thêm một chút trợ giúp cấp vặn vẹo cho hắn.
Vốn dĩ là vặn vẹo vô cùng hung hiểm, lại trở nên có chút lãng mạn.
Hiện tại, nhìn thấy Tần Trạch sắp nghêng đón “Kỵ” mới, thậm chí nó còn có chút chờ mong.
Tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên, hành động đầu tiên mà Tần Trạch làm chính là mở đến một tờ Nhật Lịch mới nhất.
Ngày mùng 8 tháng 4, ngày Giáp Thân tháng Đinh Tị, hợp lên núi, đạp thanh, du lịch, tắm rửa.
Kỵ ngủ. Cấp bậc kiêng kị, vặn vẹo.
Tần Trạch nhíu mày: “Đây là tiết tấu muốn ta ngủ nhiều hả?”
Tần Trạch còn nhớ mọi người trong nhóm chat của Công Ty đã từng nhắc đến chuyện này, nếu kiêng kị giấc ngủ vậy thì tốt nhất là không nên ngủ, cố chịu đựng một ngày cho xong đi. Nhưng Tần Trạch vốn đi theo hướng xu kỵ… tất nhiên hắn sẽ không trốn tránh nó rồi, ngược lại còn sẽ áp dụng phương pháp trái ngược cơ.
“Lần phạm húy này khác với ngày hôm qua. Ngày hôm qua, ta có thể lựa chọn, nhưng ngày hôm nay, ta hoàn toàn không có bất cứ sự lựa chọn nào khác cả.”
“Ta đã đại khái biết được một chút về vặn vẹo rồi.”
“Phát động vặn vẹo sau khi ngủ, có thể gặp phải tình huống có liên quan với giấc mơ, cũng có khả năng sẽ gặp phải chướng ngại có liên quan đến mộng du.”
“Chẳng lẽ là giấc mơ sẽ biến thành hiện thực hả? Hay là gặp phải bóng đè? Không đúng, bóng đè càng giống như là buông xuống hơn.”
Loại vặn vẹo gặp được sau khi ngủ này có rất nhiều hướng đi, Tần Trạch cũng không biết, tiếp sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.
“Về phần hợp, nhìn qua thì có vẻ như hôm nay Nhật Lịch mạnh mẽ khích lệ ta đi ra ngoài...Đạp thanh, du lịch, lên núi. Nếu đi ra ngoài, rất có thể sẽ gặp phải kỳ ngộ hả?”
“Nhưng ta không lựa chọn chúng nó.”
Cũng không phải Tần Trạch không có hứng thú với mấy lựa chọn này, chỉ là thật hiếm khi hắn trông thấy chuyện tắm rửa lại xuất hiện trong các nội dung hợp.
Và một người lịch cũ theo chủ nghĩa xu kỵ nghiêm cẩn, tất nhiên phải lợi dụng mỗi lần hợp cho thật tốt rồi.
Mà đã nghiên cứu hợp, hiển nhiên không thể tránh được tình huống phải thí nghiệm đối chiếu so sánh...
“Tuy ta rất muốn đi du lịch, muốn thử xem có phải mình sẽ gặp được kỳ ngộ gì đó hay không, nhưng hiện tại ta không thể từ bỏ chuyện tắm rửa... Ta muốn thông qua quá trình này để so sánh sự khác biệt giữa tắm rửa của hôm nay với tắm rửa của hôm trước, thử xem cùng một nội dung hợp, có thể phát động ra các loại hiệu quả khác biệt hay không.”
“Chuyện này thật sự rất quan trọng, ngược lại, có lẽ không thể qua một lần thử nghiệm duy nhất đã giúp ta hiểu được cách bình phán cho ra kết quả của Nhật Lịch được.”
“Nhưng đương nhiên nó sẽ mang đến trợ giúp nhất định cho tiến trình phán đoán logic về cách cho điểm của thành công lớn, thậm chí là cả viên mãn mà ta đang dày công nghiên cứu.”
Tóm lại, sau khi suy xét kỹ càng, Tần Trạch đã quyết định sẽ từ bỏ hạng mục mới, lặp lại thể nghiệm phía trước, đó là tắm rửa.
Hắn vuốt cằm, nói: “Vấn đề hiện tại của ta là bản thân đã biết đi ngủ sẽ gặp phải nguy hiểm...”
“Hơn nữa, cũng không thể tìm một người lịch cũ ở Công Ty đến ngủ cùng mình?”
Tuy nói như vậy nhưng Tần Trạch vẫn vào trong nhóm hỏi một câu, chỉ là cầu sống mà thôi, tuyệt không mất mặt.
Nặc danh A: “Anh không thể cái gì cũng dựa vào người khác được? Nếu anh phát hiện chính mình không làm được, vậy thì lựa chọn tốt nhất là đừng có làm.”
Thầy tướng số ‧ Hoắc Kiều: “Người trẻ tuổi ơi, một ngày cuối cùng, có thể không làm khổ bản thân thì đừng tự làm khổ mình.”
Thợ xăm mình ‧ họa sĩ ‧ Giản Nhất Nhất: “Ngủ khác với đi ngủ [1], ngủ tất nhiên là trạng thái đã tiến vào trong giấc ngủ rồi, có lẽ kỵ này có liên quan đến giấc mơ.”
[1] : ngủ ở đây là 入眠 – trực tiếp bước vào giấc ngủ, còn đi ngủ ở đây là 睡觉 – lên giường.
“Tiểu Trạch, tuy tôi có thể chống cự được loại tinh thần xâm lấn nào đó, nhưng thứ này không phải lĩnh vực mà tổ chúng ta am hiểu, thêm nữa, mấy người mà tôi biết đến cũng không thể đến giúp anh được.”
“Nếu anh nhất định phải thử... Ừm, tôi chỉ có thể chúc anh mơ đẹp. À à à, đúng rồi, bỗng nhiên tôi nghĩ đến mình từng nghe nhắc tới chuyện này, sau nhiều ngày cấm dục, nếu đàn ông xem cái loại phim ấy ấy trước khi ngủ, có khả năng sẽ làm cho giấc mơ của bọn họ có liên quan đến loại chuyện ấy ấy kia.”
“Ít nhất thì đây cũng là một cách để khống chế giấc mơ, có lẽ anh nên thử xem. Tất nhiên, chính bản thân tôi chưa từng thử qua. Tuy tôi có thể thử nghiệm một chút, nhưng phải chờ vài ngày nữa mới có thể nói kết quả cho anh được.”
“Chỗ tôi có link và địa chỉ web, tôi có thể gửi cho anh. Nhưng mà anh phải khống chế được bản thân, phải tiết chế.”
Nặc danh A: “Giản Nhất Nhất, con mẹ nó, anh đừng có lãng phí thời gian! Thêm nữa, anh có thể chú ý đến hình tượng của chình mình một chút được không hả?”
Trình Vãn và Đỗ Khắc đều có chuyện riêng của chính mình. Và hầu hết những ý kiến mọi người đưa ra đều không đáng tin cho lắm.
Điều này làm cho Tần Trạch ý thức được một điều rằng, có vẻ như chính hắn phải tự mình giải quyết chuyện này rồi.
Phạm vi của vặn vẹo quá lớn, dù đã thu nhỏ phạm vi lại thành chướng ngại có liên quan đến giấc mơ... Nhưng bản thân một người lại rất khó tự quyết định được nội dung giấc mơ của chính mình.
Giấc mơ của Tần Trạch lại càng thêm kỳ kỳ quái quái.
Nếu chướng ngại lần này thật sự có liên quan đến giấc mơ, hắn cũng không thể chân chính thử nghiệm mộng xuân được?
Mộng xuân cấp vặn vẹo hả? Nghĩa là bị hút khô cốt tủy xong ăn sạch sẽ ư? Tần Trạch sợ run cả người, quên đi quên đi.