Tần Trạch lắc lắc đầu, lại tiếp tục đọc xuống dưới——
"Báng bổ thì báng bổ đi, coi như một bộ phận nào đó của bản thân tới báo ân cho chính mình là được!"
"Đương nhiên, khu vực này cũng có nguy hiểm, càng ở lâu bên trong, ký ức của ngươi sẽ bị vặn vẹo."
"Câu này có ý gì? Đơn giản là ngươi làm chủ thể, đương nhiên ngươi vẫn hoàn chỉnh, nhưng rất nhiều nhân cách khác của ngươi đã bị hình tượng cụ thể hóa trở thành sinh mệnh chân thực, hơn nữa còn có những hình thái khác nhau."
"Mà ký ức trong đầu bọn họ cũng sẽ sinh ra một chút biến hóa đặc thù."
"Thời gian càng lâu, biến hóa nọ càng khoa trương. Ban đầu, ta chỉ nghĩ đơn giản rằng, bọn họ đều là phân thân của ta, là hình chiếu cho nhân cách của ta, đương nhiên chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, cùng nhau tìm được biện pháp phá vỡ quy tắc ở nơi này."
"Nhưng kết quả lại làm ta cảm thấy ngoài ý muốn không thôi. Bà nó chứ, đám nhân cách của ta đều muốn giết chết ta!"
"Hơn nữa năng lực của bọn họ còn mạnh đến dã man. Khốn nạn thật, ta bị bọn họ đánh cho chật vật không chịu nổi."
Đến đây, tờ bản thảo nọ đã kết thúc.
Tần Trạch yên lặng nhớ kỹ nội dung bên trong bản thảo này, nếu bản thân bước đến khu vực nọ, sẽ bị phân liệt thành rất nhiều nhân cách khác nhau...
Như vậy chuyện thứ nhất hắn cần phải làm chính là lợi dụng những nhân cách này, tìm được lối ra trong thời gian ngắn nhất.
Thời gian càng ngắn càng tốt, nếu không, mỗi một nhân cách sẽ bị ký ức vặn vẹo, chuyển biến lập trường.
Tần Trạch bắt đầu đọc bản thảo tiếp theo——
"Ngày 13 tháng 8. Ngày này là ngày phát tiền lương của ta ở trong một thế giới khác. Nói thật, ta rất hoài niệm những năm tháng sống tại nơi đó."
"Tuy chỉ tạm thời thể nghiệm một chút, nhưng thế giới ổn định ấy thật sự rất đẹp."
"Ta phải thừa nhận rằng, ta là một kẻ thối nát, ta bắt nạt Trị Thần, ta chà đạp quy tắc, ta còn thích chơi gái nữa, và ta yêu nhất một câu được ghi lại trong nhật ký của lão tiên sinh Quý Tiện Lâm tại thế giới kia."
"Nhưng ta thật sự, thật sự rất nghiêm túc trong chuyện cứu chuộc thế giới đó."
"Ta đã ghi chép những câu chuyện cũ của mình vào bên trong Nhật Lịch, có lẽ thật lâu về sau, sẽ có người đạt được chúng nó, cũng từ đấy mà biết được con đường ta từng đi qua, những nơi ta từng bước tới, những người ta từng gặp mặt, và những chuyện ta từng trải qua."
"Quên đi, hôm nay đúng là một ngày đa sầu đa cảm, bởi vì ta vừa ý thức được rằng, có lẽ ông bạn già của ta sẽ không trở lại nữa."
"Ta rất nhớ hắn, hắn cũng từng dùng lực lượng của bản thân để cứu vớt con người trên thế giới, bên cạnh hắn cũng có rất nhiều đồng bạn mạnh mẽ, nhưng ở thời đại của hắn, hắn lại càng tiếc nuối hơn ta."
"Ta rất nhớ hắn, ta thực sự rất nhớ hắn."
"Có đôi khi ta cũng suy nghĩ rằng, nếu hắn ở vào vị trí của ta, hắn sẽ giải quyết mấy vấn đề này như thế nào?"
"Ha ha ha, viết đến nơi đây, bỗng nhiên ta lại nghĩ tới, có một điểm, chưa chắc hắn đã xử lý càng tốt hơn ra. Đó là nơi giảm trí."
"Ở nơi giảm trí, người càng thông minh, càng trở nên ngu dại, trong khi kẻ càng ngu ngốc, lại chịu ảnh hưởng nhỏ đi, đương nhiên, kẻ ngốc sẽ không trở nên thông minh được."
"Nhưng ở tại nơi đó, thông minh không hề bị mất đi, chỉ là toàn bộ năng lực lý tính, tự hỏi của bản thân sẽ bị đổi thành sức chiến đấu..."
"Nói cách khác, một khi bước đến khu vực đó, càng là người thông minh, càng biến thành ngu ngốc, nhưng cũng càng trở nên mạnh mẽ. Nhưng đừng có mà hâm mộ nhé, loại mạnh mẽ này đều phải dùng chỉ số thông minh đổi lấy đó."
"Ông bạn già ơi, nếu ngươi có thể đến nơi giảm trí này, nhất định sẽ là một tồn tại có sức chiến đấu vô song."
"Nha... Gặp quỷ rồi, hôm nay ta thật sự đa sầu đa cảm mà, ta lại không nghĩ đến chuyện mang thai, ngược lại còn nhớ đến đàn ông chứ?"
Đến đây, nội dung của bản thảo lịch Hoàng Kim thứ hai đã chấm dứt.
Tần Trạch chợt phát hiện lượng tin tức trong tờ bản thảo thứ hai này khá lớn.
"Đâu không phải lần đầu tiên ta đọc được câu người nọ nhớ ông bạn già của mình..."
"Vậy ông bạn già kia là ai?"
"Và thế giới mà bọn họ đang cứu chuộc nằm tại vị trí nào trong thế giới của chúng ta?"
Sau khi xem xong bản thảo này, độ hảo cảm của Tần Trạch đối với nhân vật bên trong bản thảo lại tăng cao.
Người này háo sắc, buông thả dục vọng, nhưng vẫn đang cố gắng thực hiện một chuyện gì đó vô cùng ghê gớm.
Dường như đối phương vẫn vĩnh viễn đi lang thang trong thế giới lịch cũ, xuyên qua các loại khu vực quy tắc khác nhau.
Những câu chuyện mà đối phương từng trải qua cũng có thể trợ giúp người đi sau, lẩn tránh được rất nhiều mạo hiểm.
Tần Trạch cũng không rõ lắm, nhân vật chính trong những tờ bản thảo lịch Hoàng Kim khác có dạng như thế nào, nhưng đối với hắn, hiện tại, hắn rất thích đi sưu tập bản thảo của “Người lữ hành lịch cũ” này.
Hắn thực sự tò mò, đến cuối cùng người nọ đã xảy ra chuyện gì.
"Một điều khác rất đáng để ý tới, đó là nơi giảm trí, nơi này cũng rất nguy hiểm."
"Tuy ta không thừa nhận mình rất thông minh, nhưng nếu đi qua nơi đó, chắc chắn sẽ mất đi ưu thế lớn nhất của mình."
"Một khu vực có thể biến người ta trở thành kẻ chậm phát triển trí tuệ, nếu thực sự gặp phải mộ binh rồi bị đưa đến nơi này... Chẳng phải hết thảy mọi mưu lược đều trở nên vô nghĩa sao? Cho nên ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho chính mình. Ừm … hay cứ noi theo các vị trí giả cổ đại, làm một cái cẩm nang diệu kế nhỉ?"
Tần Trạch cười cười rồi lắc đầu.
Đến đây, hắn đã đọc xong hai tấm bản thảo lịch Hoàng Kim, mặc kệ như thế nào, thứ này cũng đề cập đến tình báo về thế giới lịch cũ.
Cho nên giá trị của nó vô cùng quan trọng.
Nói cho cùng, ngoại trừ những sinh vật lịch cũ khủng bố kia, thế giới lịch cũ càng trở nên hung hiểm hơn bởi những quy tắc không sao hiểu nổi của nó.
Mà ý nghĩa của bản thảo lại nằm ở chỗ, nó kể rõ chi tiết của những quy tắc này.
Tần Trạch đã đọc xong bản thảo lịch Hoàng Kim, cũng phân phối xong chất, hiện tại hắn không tiếp tục làm bất cứ hành vi gì khác liên quan đến Nhật Lịch nữa.
Và chuyện kế tiếp hắn phải làm chính là kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi một ngày mới đến.