Tiểu Thi ngẩng đầu, trong mắt có tia sáng: "Không ai quy định, người có thân thể dơ bẩn thì không thể tiếp tục tồn tại mà. Đúng là đoạn ký ức kia vẫn thường xuyên tra tấn tôi... Nhưng nói đến đây, lại có một điều rất thú vị, bởi vì sau khi tôi kể hết những chuyện này cho anh nghe, mới chợt phát hiện, hóa ra những lời bà ngoại tôi nói đều đúng cả."
"Bà ngoại cô đã nói điều gì?"
"Bà ngoại nói với tôi rằng, trên thế giới này, không có chuyện gì là không thể kết thúc, bởi vì thống khổ tồn tại, mới có thể chứng minh được rằng vui sướng cũng tồn tại. Bà ngoại rất tốt với tôi, là người yêu thương tôi nhất trên thế giới này."
"Tôi có cảm giác, hình như tôi cũng sắp quên đi hết mọi chuyện rồi." Tiểu Thi bĩu môi, nói: "Đúng là tôi rất hận đàn ông, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể tìm được một người để yêu thương, nhưng thế thì đã làm sao chứ?"
"Tôi vẫn có thể đi ăn kem, vẫn có thể mua cho chính mình những bộ quần áo trắng tinh thanh lịch, vẫn có thể nói nói cười cười với những cô gái khác."
"Tôi nghe nói, sau bảy năm, tất cả những tế bào trên cơ thể một con người đều sẽ được đổi mới một lần, cho nên... Bảy năm sau, khẳng định là tôi có thể quên đi hết thảy những cực khổ mà bản thân đã từng trải qua. Nghĩa là qua vài năm nữa... Có lẽ tôi sẽ chính là một tôi hoàn toàn mới, có đúng hay không?"
Tần Trạch không trả lời vấn đề này, bởi vì tự bản thân Tiểu Thi đã có đáp án rồi.
"Cô có thể đi rồi."
"Hả? Vậy là anh bỏ qua cho tôi ư?"
"Bằng không thì sao nào?"
"Được thôi. Nói thật, nếu không phải vì con rối trên vai anh, tôi vẫn còn muốn nói chuyện với anh thêm một chút nữa, nói cho đến lúc nào chán thì thôi, không ngờ con người anh thật là tốt nha."
Tiểu Thi đã hoàn toàn không sợ Tần Trạch nữa rồi, nhưng cô vẫn sợ Tiểu Kiều.
Tuy hiện giờ, vẻ mặt của Tiểu Kiều không còn âm độc như lúc trước nữa, nhưng cô có thể nhận ra hàm ý ẩn chứa trên gương mặt con rối này "Con đĩ lẳng lơ cút xa ra một chút".
Suy cho cùng vẫn là… ‘chưa trải qua nỗi khổ của người, chớ khuyên đối phương hướng thiện’, bởi vậy sau khi Tần Trạch suy nghĩ một lát, mới mở miệng nói: "Tôi không quan tâm đến cái nhìn của cô với đàn ông, với tình yêu hay với bất cứ phương diện nào khác. Nếu hiện giờ, những lời chỉ dạy của bà ngoại cô đã trở thành một cái mỏ neo níu giữ cô ở lại thế giới hiện thực này, ngăn cản cô đọa lạc, như vậy tôi hi vọng cô có thể thường xuyên tự hỏi, thường xuyên nhớ lại những lời bà ngoại cô từng nói."
"Để trong tương lai, khi gặp phải khó khăn, mong cô hãy ung dung đối diện với vấn đề của mình, giống như bà ấy."
"Bởi vì khi Nhật Lịch của cô biến thành màu đen, nghĩa là cô đã chuẩn bị biến thành một con quái vật rồi. Có lẽ ở thời điểm kia, cô sẽ gây tổn thương cho vô số những con người giống như cô, những người được bà ngoại bảo vệ."
"Và đến thời điểm đó, tôi sẽ giết cô."
Tần Trạch nói xong, lập tức đứng lên, chuẩn bị rời khỏi.
Tiểu Thi nghe được những lời nói này, chợt có chút đăm chiêu.
Ngay tại thời điểm Tần Trạch chuẩn bị xoay tay nắm cửa, bước đi, bỗng nhiên Tiểu Thi lại nói: "Cái kia... Anh có thể chờ một chút được không?"
"Còn có việc gì?"
"Trao đổi số điện thoại đi?"
"Nếu tôi muốn tìm cô, có thể tìm thấy rất dễ dàng. Mà là một người lịch cũ hoang dã, có lẽ cô sẽ không hi vọng bản thân mình đi lại quá mức thân cận cùng người lịch cũ của tổ chức chính phủ đâu." Tần Trạch xoay người, chân thành nói: "Dù sao, chúng tôi cũng quản rất rộng."
Tiểu Thi đã không còn thuần khiết như trước kia nữa, hiện tại cô ấy đã là một người có kỹ năng giao tiếp rất giỏi, lá gan cũng không nhỏ, còn có chút hơi hướm của dân xã hội, bởi vậy, cô ấy lập tức nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả:
"Tôi cảm thấy cuộc sống của các anh cũng rất thú vị nha! Ừm… khẳng định là trên thế giới này vẫn còn rất nhiều chức nghiệp thú vị khác nữa?"
"Ngay cả một chức nghiệp 'Gái đứng đường' như tôi còn tồn tại, thì chưa biết chừng trong xã hội ngoài kia vẫn còn rất nhiều những chức nghiệp kỳ kỳ quái quái."
Tần Trạch nhướng mày hỏi: "Cho nên?"
"Cho nên… tôi rất muốn hiểu rõ thế giới này! Anh có thể làm cho tôi gia nhập vào nhóm các anh được không?"
"Không thể."
Tiểu Thi không hề nổi giận, lại nói: "Được rồi, không được cũng chẳng sao, tôi cũng đoán được là chuyện này không thể thành rồi, nhưng hẳn là anh có thể cho phép tôi đến trợ giúp các anh một phen! Tôi có thể làm tình nguyện viên!"
"Lại nói, có một số việc, đàn ông các anh không tiện ra tay, những cô gái thuần khiết cũng không tiện ra tay, nhưng nó lại thích hợp nhất với thứ đàn bà vừa dơ bẩn vừa thối nát như tôi!" Tiểu Thi càng nói càng thêm hưng phấn, mặt tươi như hoa: "Tôi rất am hiểu chuyện hầu hạ đàn ông! Về sau, còn có khả năng lấy được một chút bí mật từ bọn họ!"
Tần Trạch cũng cảm thấy những lời nói của Tiểu Thi có vài phần đạo lý. Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó hiểu: "Vì sao? Vì sao cô lại chủ động muốn trợ giúp chúng tôi như vậy?"
Tiểu Thi muốn nói, bởi vì từ trên người hắn, cô ấy cảm giác được một loại dịu dàng khó có thể nói rõ thành lời.
Tuy Tần Trạch rất hung dữ, con rối trên vai hắn quá mức dọa người...nhưng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được thiện ý từ tận đáy lòng của Tần Trạch.
Có lẽ, cô ấy vẫn giống như bản thân mình của trước kia, chỉ cần cảm nhận được một chút thiện ý từ trong lòng người khác, cô ấy sẽ cảm thấy vô cùng cảm kích đối phương.
Đương nhiên, cô ấy cũng trở nên hoàn toàn khác biệt rồi, ít nhất, bản thân đã học được cách ngụy trang, cũng học được giả bộ bất cần.
Tiểu Thi cười nói: "Những người lang thang bên ngoài như chúng tôi, chẳng lẽ không cần tạo mối quan hệ tốt với những Sir (quý ông) như các anh sao?"
Cô ấy bật cười, tỏ vẻ không hề hấn gì.
Tần Trạch nói: "Cô không dơ bẩn, cũng không thối nát. Trên thế gian này vẫn còn rất nhiều người có linh hồn dơ bẩn hơn cô. Tôi sẽ cân nhắc tới đề nghị của cô, cho tôi phương thức liên hệ của cô đi."
Tiểu Thi lập tức nhảy dựng lên, vỗ tay nói: "Được nha—— "
Theo bản năng, cô ấy lập tức muốn dụ dỗ Tần Trạch, muốn thử hôn Tần Trạch một cái. Nhưng tiếng “Nha” kia còn chưa rơi xuống, trong mắt đã nhìn thấy mái tóc không gió tự động của Tiểu Kiều.
Tiểu Thi lập tức trở nên ngoan ngoãn, thành thật.