Mới đầu Tiểu Thi rất sợ hãi, cô lo lắng đây là một loại thăm dò nào đó, về sau, cô lại phán đoán rằng, có lẽ gã làm như vậy vì đang muốn "Đóng vai một nhân vật" nào đó.
Nhưng dần dần, khi loại tình huống ấy cứ tiếp diễn, không hề có dấu hiệu ngừng lại, cô mới ý thức được sự quái dị của chuyện này.
Bởi vì gã làm theo mọi lời cô nói, thậm chí khi cô ra lệnh cho gã cởi bỏ còng tay còng chân trên người mình, gã cũng không chút do dự làm theo.
Tới tận khoảnh khắc đã thoát khỏi mọi trói buộc trên người, trong đầu Tiểu Thi mới bắt đầu nảy lên suy nghĩ rằng... mình có nên thử rời khỏi nơi này hay không.
Trên thực tế, cô đã từng thử bỏ trốn rồi, nhưng thứ mà cô nhận được sau lần phản kháng ấy, chính là bị Lãnh Phượng Hoàng túm lấy tóc, rồi vô cùng bạo lực kéo giật cả người lại, quyền đấm cước đá, từng đòn không ngừng giáng thẳng xuống bụng.
Một lần kia, gã đã đánh cho Tiểu Thi trực tiếp sinh ra bóng ma tâm lý.
Bởi vậy, ở thời điểm này, khi cô lại một lần nữa nảy ra ý muốn rời đi, trong đầu vẫn còn chùn tay chùn chân.
Nhưng cuối cùng, sau khi Tiểu Thi ra lệnh cho Lãnh Phượng Hoàng đi vào WC ngồi chồm hỗm trong ấy, mà Lãnh Phượng Hoàng cũng ngoan ngoãn bước vào ngồi chồm hỗm y như một con chó—— rốt cuộc Tiểu Thi cũng phản ứng lại.
Loại chuyện này chắc chắn không phải là đóng vai nhân vật, nó giống như… đột nhiên đối phương đã hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán của mình rồi.
Vì thế, Tiểu Thi trực tiếp tiến vài bước về phía cửa.
Khi làm như vậy, trong lòng cô rất sợ hãi, thậm chí còn không dám chạy đi, chỉ sợ đối phương đột nhiên điên cuồng, chạy ra ngăn cản.
Cô chỉ có thể thử từng chút từng chút một, bước từng bước từng bước một...
Tại thời điểm rốt cuộc bản thân cũng đi tới cửa, Tiểu Thi chợt phát hiện, thái độ của gã đàn ông kia vẫn không có bất cứ biến hóa gì, vẫn giống như một con chó nghe lời.
Mà bởi vì hành vi của Lãnh Phượng Hoàng quá mức khác thường khiến cho Tiểu Thi không lựa chọn trực tiếp rời đi như cô đã từng nghĩ trước đó.
Bỗng nhiên trong người cô lại dâng trào một loại sức mạnh.
Cô lạnh lùng nhìn tên cặn bã bại hoại kia, không ngừng tự hỏi vì sao gã lại trở nên lạ thường như thế.
Rất nhanh, đáp án cho vấn đề này đã xuất hiện, bởi vì lực chú ý của Tiểu Thi lại nhanh chóng rơi xuống cuốn Nhật Lịch… vốn là thứ chưa từng tồn tại trước kia.
Câu chuyện kia đi đến đoạn này, và gần như không còn gì phải hồi hộp chờ mong thêm nữa.
...
Tần Trạch nói: "Sau khi phát hiện ra chức năng của mình, cô đã làm gì với gã đàn ồng đó?"
Tiểu Thi thở nhẹ một hơi. Bỗng nhiên cô lại phát hiện ra rằng, dường như khi mình nhớ lại những chuyện cũ này, trong lòng đã không còn quá mức thống khổ nữa, bởi vậy, cô dùng giọng điệu hơi có chút không thèm để ý, nói: "Báo cảnh sát bắt hắn, để pháp luật chế tài hắn."
"Chỉ là báo cảnh sát thôi sao?"
“Nếu không thì sao chứ? À, tôi có quất cho hắn mấy roi. Lúc đó, tôi vô cùng nặng tay, còn hung hăng tát cho hắn mấy cái, đánh cho gương mặt xấu xí kia biến thành đầu heo. Nhưng anh đoán xem mọi chuyện diễn ra như thế nào?"
"Hắn bắt đầu rên rỉ, tiếng kêu còn dâm đãng hơn cả tôi. Tôi vừa ghê tởm vừa cảm thấy mình làm vậy chẳng khác nào đang ban thưởng cho hắn, bởi vậy đã trực tiếp báo cảnh sát bắt hắn đi rồi."
Trong lòng Tần Trạch thầm mắng một tiếng đồ ngốc: "Tiếp tục nói đi, nói về những chuyện cô đã lợi dụng chức năng của mình để làm gì đó."
Tiểu Thi thấp giọng nói: “Chuyện này… có nội dung 18+, tôi có phải nói ra hết hay không?"
"Bỏ bớt những nội dung kia đi." Tần Trạch nói.
Tiểu Thi có chút lo lắng nếu mình nói quá nhiều, đối phương sẽ đổi ý đòi bắt mình đi mất, nhưng nhìn thấy con rối với nụ cười tươi tắn đầy âm độc trên vai Tần Trạch, cô ấy thở ra một hơi, lại tiếp tục nói: "Sau chuyện lần đó, tôi cảm thấy bản thân quá mức dơ bẩn, ô uế, bởi vậy cũng không còn kháng cự chuyện phát sinh quan hệ với người khác nữa, nhất là, tôi chợt phát hiện, trong quá trình này, năng lực của tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."
"Tôi cũng từng thử tìm một người bạn trai cố định, nhưng mà không làm được. Nửa năm qua, tôi đã tìm hai người rồi, có điều chức nghiệp này đều khiến cho tôi..." Tiểu Thi dừng một chút, mới nói: "Khiến cho tôi vô cùng trống rỗng (thèm muốn). Cả hai người bạn trai của tôi đều mắng tôi là nhân gian mị ma. Tôi đã mua cho bọn họ không ít thuốc bổ, nhưng mà vẫn không có tác dụng gì. Cuối cùng, bọn họ đều chia tay với tôi."
Tần Trạch ôm trán, hắn còn cho rằng loại chuyện này chỉ xuất hiện trong những bức tranh biếm họa thôi chứ.
"Tôi không có người nhà, cho nên tôi thường xuyên sẽ mê hoặc đàn ông, để bọn họ dẫn tôi về nhà nghỉ ngơi."
"Có đôi khi tôi sẽ giải trừ mị hoặc, nhưng đối phương cũng không đuổi tôi đi."
"Có người thèm khát thân thể của tôi, tôi sẽ thỏa mãn bọn họ, cũng có người thật sự cảm thấy tôi quá đáng thương, bọn họ sẽ mua đồ ăn cho tôi, cũng cho tôi ở lại, nhưng tôi cũng chẳng ở lại được quá lâu.”
"Kỳ thật chuyện quá đáng nhất mà tôi từng làm chính là chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Tôi chỉ muốn tìm cho mình một người cha... tôi cũng muốn trải qua một ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ. Bởi vì trước kia, ngoại trừ bà ngoại từng dẫn tôi đi chơi trong ngày lễ này, thì không còn ai đi cùng tôi nữa."
"Nào có cô gái không muốn đi chơi trong ngày quốc tế thiếu nhi, không muốn được người khác yêu thương mình như một đứa nhỏ?"
"Tôi cũng muốn, nhất là khi tôi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của một nhà ba người kia, tôi đã ghen tỵ..."
"Nhưng tôi cũng chỉ ghen tỵ mà thôi, tôi không hề làm ra loại chuyện gì quá đáng cả. Tôi thề, tôi chỉ muốn mượn một người đàn ông thoạt nhìn thành thục một chút kia thôi, chỉ mượn ông ấy một ngày..."
Tần Trạch càng nghe càng thấy buồn cười, không khí trong phòng cũng dịu đi không ít.
Hắn lai hỏi thêm một vấn đề: "Chẳng lẽ cô không căm hận đàn ông sao? Không căm hận thế giới này sao?"
"Có chứ, nhưng tôi càng muốn sống hơn. Tại thời điểm tôi hiểu ra rằng bản thân vừa nhận được một loại siêu năng lực, tôi đã suy nghĩ cẩn thận hết mọi thứ rồi, tôi muốn tiếp tục sống."