Hắn tạm thời không có dấu hiệu bị hạn chế.
“Ngu xuẩn…” Lumian mắng thằng cha kia một câu.
Nhìn không ra là giả hay thật là chuyện bình thường, dù sao một người là người phi phàm, một người là người bình thường, nhưng đã đi cùng nhau một khoảng cách rất dài, lại không hề phát hiện ra có gì không đúng trong trò chuyện với nhau sao?
Lumian Lee ta dễ đóng giả như thế sao?
“Còn may có dấu chân.” Franck thoáng nhẹ nhàng thở ra.