Iraeta không hề che giấu sợ hãi của bản thân, lẩm bẩm đáp lại:
“Đương nhiên là đi theo các ngươi, tuy rằng rất có khả năng lại gặp con nhện vĩ đại kia, nhưng luôn tốt hơn để cho một mình ta đi ở trong bóng tối, không biết đang có quái vật gì ẩn nấp ở xung quanh.”
“Ta không muốn một bài thơ cuối cùng trong cuộc đời của mình là ‘Ôi, Iraeta ngu xuẩn’.”
Lumian ngẫm nghĩ vài giây, bình tĩnh nói:
“Nếu như ngươi muốn quay trở về trên mặt đất, ta có thể đưa ngươi đến lối vào cung điện dưới lòng đất.”