Khi Hứa Thanh gỡ bỏ ấn ký đóa hoa truyền thừa trên trán, một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong tâm thức, hóa thành những gợn sóng vô hình khuếch tán khắp thân thể, trải dài đến tận không gian hư vô dưới chân.
Đúng như đạo lý: Đạo không ở xa, mà nằm trong chính bản thân; vạn vật vốn hư không, nhưng tâm không hư vô.
Cắt đứt mối nhân quả với đóa hoa truyền thừa, Hứa Thanh khiến con đường đạo của bản thân không còn bị phân tán ra ngoài.
Hành động ấy cũng như lời nhắn gửi đến kẻ muốn mượn đạo của hắn:
Ta không cho mượn!