TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 720: Pháo Từ Chấn

Hà Gia Khánh và Ăn Mày Lục Thủy đánh nhau một trận, vì trận chiến này, Hà Gia Khánh đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Y tìm được thời cơ thích hợp, Lục ăn mày dạo gần đây thường xuyên rời khỏi chỗ ở, đi loanh quanh trong thành Lục Thủy.

Theo quy củ, Lục ăn mày chỉ được ra ngoài một lần một năm, nhưng trên thực tế, Lục ăn mày thường xuyên ra ngoài, chỉ cần hắn ta không nhắm vào thường dân mà tàn sát bừa bãi, người bán hàng rong cũng lười quản hắn ta.

Qua một thời gian ở chung, Hà Gia Khánh đã nắm được quy luật ra ngoài của Lục ăn mày, lần này y chủ động đánh lén, chiếm được tiên cơ, ở giai đoạn đầu của trận chiến còn chiếm được không ít ưu thế, nhưng đánh đến cuối cùng, y vẫn thua.

Cái giá phải trả cho việc thua trận này vô cùng nặng nề, ổ bệnh trên người Hà Gia Khánh càng thêm trầm trọng, vốn chỉ là phát ban, giờ trên người lại xuất hiện rất nhiều vết lở loét.

Ăn Mày Lục Thủy vẫn đang truy kích, Hà Gia Khánh muốn tìm một nơi dung thân, Đoàn Thụ Quần nhất thời cũng không nghĩ ra chỗ nào tốt, cân nhắc nhiều lần, gã đưa Hà Gia Khánh đến tòa soạn Dạ Lai Hương.

Muốn tránh mặt Lục ăn mày, nhất định phải đến nơi đông người, ở nơi đông người, Ăn Mày Lục Thủy sẽ kiêng dè khi ra tay.

Nhà máy văn phòng phẩm của Đoàn Thụ Quần cũng có rất nhiều người, nhưng công nhân đều đã tan ca về nhà, trong xưởng cũng không có ký túc xá, vắng tanh vắng ngắt, chỉ còn lại hai người bọn họ cộng thêm mấy người gác cổng, rõ ràng là không cản được Ăn Mày Lục Thủy.

Tòa soạn là một ngành nghề đặc thù, vì phải chuẩn bị báo sớm, kí giả, biên tập viên, công nhân đều phải thay phiên nhau làm ca đêm, cho dù đã đến nửa đêm, tòa soạn vẫn có rất nhiều người.

Mà Dạ Lai Hương là tòa soạn lớn nhất ở Hắc Thạch Pha, quy mô lớn, công nhân đông, diện tích cũng rộng, giấu một hai người không phải là việc quá khó.

Hơn nữa, tòa soạn Dạ Lai Hương lại ở gần, hai người đi rất nhanh, chưa đầy hai phút đã đến cửa tòa soạn.

Hà Gia Khánh có rất nhiều cách có thể vào tòa soạn, nhưng Đoàn Thụ Quần đề nghị đi vào từ cổng chính.

"Gia Khánh, chủ nhân của tòa soạn Dạ Lai Hương, ông chủ Dạ, là một người nổi tiếng tàn nhẫn, trong tòa soạn có rất nhiều bẫy, hiện tại cậu vẫn còn bị thương, tự tiện vượt tường e rằng sẽ gặp bất lợi."

Hà Gia Khánh nghe theo lời khuyên của Đoàn Thụ Quần, cùng gã đi về phía cổng chính.

Nhìn thấy Đoàn Thụ Quần, người gác cổng giật nảy mình, Đoàn Thụ Quần với chiều cao gần hai mét và cân nặng hơn hai trăm ba mươi cân đứng trước mặt giữa đêm khuya mang đến cảm giác cực kỳ áp lực.

Người gác cổng đang định gọi người, Đoàn Thụ Quần khoanh tay, lắc eo, đột nhiên nhảy một điệu.

Nhìn thấy thân hình vạm vỡ của Đoàn Thụ Quần trong nháy mắt trở nên mỹ miều như vậy, người gác cổng mê mẩn, không nói một lời, cứ vậy để cho Đoàn Thụ Quần và Hà Gia Khánh vào tòa soạn.

Đây là kỹ pháp của vũ tu tầng ba, Yểu Điệu Mắt Say.

Đoàn Thụ Quần dẫn Hà Gia Khánh đi vào trong tòa soạn, không ai hỏi thì cứ việc lướt qua, có người hỏi thì nhảy một đoạn, hai người cứ vậy đi đến xưởng in.

Báo sáng vẫn chưa hoàn thành việc sắp chữ, còn hơn ba tiếng nữa mới đến giờ xưởng in hoạt động, phần lớn công nhân đều đang nghỉ ngơi trong ký túc xá, Đoàn Thụ Quần dẫn Hà Gia Khánh ngồi trong một ống cống xi măng.

Cứ như vậy hơn nửa tiếng trôi qua, Ăn Mày Lục Thủy không đuổi theo, Hà Gia Khánh dùng kỹ pháp y tu đã trộm được để tạm thời khống chế bệnh tình.

Nếu có thể chờ thêm nửa tiếng nữa, để Hà Gia Khánh xử lý vết thương, cho dù gặp Ăn Mày Lục Thủy, Hà Gia Khánh cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Đáng tiếc, vận may của y không tốt như vậy, một con bướm đêm vỗ cánh bay đến bên cạnh ống cống xi măng, nhìn thấy Hà Gia Khánh trong ống.

Hà Gia Khánh bắn ra một ngọn lửa từ đầu ngón tay, thiêu con bướm đêm thành tro.

Nhưng đã quá muộn, một đàn bướm đêm tụ tập trong sân, trước tiên biến thành hình cầu, sau đó lại biến thành hình người, rồi tất cả bướm đêm hóa thành dịch mủ, ngưng tụ lại với nhau, biến thành Lục ăn mày đầy mủ.

Ăn Mày Lục Thủy lắc lắc cái bát trong tay, khom lưng, cúi đầu, nhìn Hà Gia Khánh trong ống cống xi măng.

Hắn ta đã đến tòa soạn từ sớm, đi lòng vòng bên ngoài tường vài vòng mà không vào.

Sự lựa chọn của Đoàn Thụ Quần là đúng, ở nơi đông người, Ăn Mày Lục Thủy sẽ có chút kiêng dè khi ra tay, nhưng sau khi xác định Hà Gia Khánh ở trong tòa soạn, Ăn Mày Lục Thủy vẫn đuổi theo vào.

"Ra đây đi." Ăn Mày Lục Thủy cười nói: "Chết trong ống cống xi măng này thật khó coi."

Đoàn Thụ Quần định xông ra đánh với Ăn Mày Lục Thủy, nhưng bị Hà Gia Khánh ngăn lại.

Với thực lực của Đoàn Thụ Quần, trước mặt Ăn Mày Lục Thủy ngay cả một chiêu cũng không đỡ được.

Hà Gia Khánh bước ra khỏi ống cống xi măng, nhìn Ăn Mày Lục Thủy, bình tĩnh nói: "Ngọc tỷ không ở chỗ tôi, Thánh Nhân cũng không ở chỗ tôi, người ông gặp ở đồi Tiện Nhân căn bản không phải là tôi, tôi bị người ta hãm hại.

Nếu ông không tin tôi, nhất định phải giết tôi, tôi chắc chắn sẽ liều mạng với ông, lúc đó đánh đến lưỡng bại câu thương, ông tự mình nghĩ xem có đáng hay không?"

Ăn Mày Lục Thủy mỉm cười: "Có phải lưỡng bại hay không, chuyện này khó nói, cho dù câu thương, chúng ta bị thương cũng không giống nhau, ta có thể chỉ bị thương một ngón tay, còn cậu e rằng sẽ hôi phi yên diệt."

Trong lúc nói chuyện, Hà Gia Khánh lặng lẽ thay đổi vị trí, y đang tiến lại gần ký túc xá của công nhân.

Mủ trên mặt Ăn Mày Lục Thủy nứt ra, mủ hóa thành muôn vàn con bướm đêm, phong tỏa đường chạy trốn của Hà Gia Khánh.

Nếu Hà Gia Khánh không thể xông ra khỏi vòng vây của bướm đêm, trực tiếp bị bướm đêm chế ngự, đối với Ăn Mày Lục Thủy mà nói, đây là kết quả tốt nhất.

Nếu Hà Gia Khánh xông ra khỏi vòng vây, chỉ cần có một con bướm đêm có thể đẻ một quả trứng lên người Hà Gia Khánh, quả trứng này sẽ lập tức nở trên người Hà Gia Khánh và ký sinh trong cơ thể y, kết quả này, Ăn Mày Lục Thủy cũng rất hài lòng.

Nếu ký sinh không thành công, bướm đêm sẽ nhanh chóng tiếp cận Hà Gia Khánh, sau đó lần lượt nổ tung, dùng mủ để tấn công Hà Gia Khánh.

Cách đánh này rất khó khống chế Hà Gia Khánh hoàn toàn, Hà Gia Khánh dính mủ cũng chỉ bị thương thêm, rất khó tạo ra hiệu quả trí mạng, hơn nữa, cách đánh này rất dễ liên lụy đến người khác.

Kết quả này là điều Ăn Mày Lục Thủy không muốn nhìn thấy nhất, nhưng tu vi của Hà Gia Khánh quá cao, cho dù tình thế bất lợi, y vẫn dựa vào thân thủ nhanh nhẹn để thoát khỏi vòng vây của bướm đêm, cũng không cho bướm đêm cơ hội đẻ trứng.

Vậy thì không còn cách nào khác, Ăn Mày Lục Thủy điều khiển bướm đêm, phong tỏa đường chạy trốn của Hà Gia Khánh.

Hà Gia Khánh nhảy lên hành lang ký túc xá của công nhân, cố gắng kéo gần khoảng cách với những công nhân đang ngủ say.

Nhìn thấy thời cơ thích hợp, Ăn Mày Lục Thủy chuẩn bị cho nổ tung tất cả bướm đêm.

Một tấm lưới đánh cá dày đặc từ trên nóc nhà bay xuống, bao phủ tất cả bướm đêm, trước khi Ăn Mày Lục Thủy cho nổ, lưới đánh cá đã bốc cháy trước, thiêu tất cả bướm đêm thành tro.

Là ai đã dùng pháp bảo?

Là Đoàn Thụ Quần sao?

Đoàn Thụ Quần không có bản lĩnh này, bướm đêm dịch mủ của Ăn Mày Lục Thủy rất linh hoạt, ngay cả Hà Gia Khánh cũng phải ứng phó rất khó khăn, tấm lưới đánh cá này vừa xuất hiện đã thu sạch bướm đêm, pháp bảo ở cấp độ này không phải thứ tu giả Địa Bì có thể điều khiển được.

Ăn Mày Lục Thủy đứng dưới lầu, nhìn lên nóc ký túc xá.

Trên nóc nhà không có động tĩnh, một người đàn ông trung niên bước ra từ hành lang, mặc quần yếm, đi giày cao su vàng, vai khoác khăn lông trắng, tay cầm một chiếc cốc tráng men, trong cốc đựng bàn chải và kem đánh răng.

Thoạt nhìn, đây là một công nhân vừa dậy rửa mặt.

Đoàn Thụ Quần thò đầu ra từ ống cống xi măng, nhìn ra ngoài một cái, vội vàng rụt đầu lại.

Gã đã từng gặp người này, tuy rằng không quen biết, nhưng gã biết thân phận của người này.

Đây là Địa Đầu Thần của Hắc Thạch Pha, Thang Thế Giang!

Thang Thế Giang đến đây, đối với Hà Gia Khánh mà nói có phải là chuyện tốt hay không?

Đoàn Thụ Quần không dám chắc về điều này, nhưng đối với Ăn Mày Lục Thủy mà nói, đây chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.

Thang Thế Giang hỏi Ăn Mày Lục Thủy: "Ngươi đến đây làm gì?"

Ăn Mày Lục Thủy chỉ vào Hà Gia Khánh ở hành lang ký túc xá, cười nói: "Ta đến tìm hắn, không liên quan đến ngươi."

Thang Thế Giang nhíu mày: "Ngươi nói bậy gì vậy? Đánh nhau đến tận nhà ta rồi, ngươi còn nói không liên quan?"

Ăn Mày Lục Thủy đáp: "Ta đảm bảo với ngươi, ta chỉ cần mạng của hắn, tuyệt đối sẽ không giết hại người vô tội."

Thang Thế Giang vừa bóp kem đánh răng lên bàn chải vừa hỏi: "Lời đảm bảo của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền? Mạng người ở Hắc Thạch Pha rất quý giá, ngươi bồi thường nổi sao?"

Ăn Mày Lục Thủy xoa xoa mũi, đột nhiên xì ra một cục nước mũi, ném về phía Thang Thế Giang.

Thang Thế Giang đang đánh răng, phun ra một búng bọt trắng, bao lấy cục nước mũi, hòa tan, rơi xuống đất biến thành một vũng nước.

"Ngươi thật kinh tởm! Xì mũi mà ngươi không biết dùng giấy sao?"

Thang Thế Giang ném lại một xấp giấy, giấy bay tứ tung trên không trung, xoay tròn bay lượn, nhanh chậm khác nhau, lần lượt bay về phía Lục ăn mày.

Ăn Mày Lục Thủy cũng không hoảng loạn, hắt hơi một cái tại chỗ, nước bọt văng tứ phía, đánh rơi từng tờ giấy, chỉ có một tờ giấy bay sượt qua má của Ăn Mày Lục Thủy, để lại một vết thương trên mặt hắn ta.

Trong thời gian đó, Thang Thế Giang ngồi xổm bên cạnh vòi nước, súc miệng, rửa mặt, còn dùng khăn lau khô mặt.

Ăn Mày Lục Thủy mỉm cười, hắn ta thích giao thủ với Thang Thế Giang, thắng thua không quan trọng, quả thực rất sảng khoái.

Nhưng bây giờ không phải lúc, bởi vì mục tiêu của hắn ta là Hà Gia Khánh, bây giờ nếu giao thủ với Thang Thế Giang, chẳng khác nào tặng quà lớn cho Hà Gia Khánh.

Lục ăn mày lắc lắc cái bát xin ăn với Thang Thế Giang, thân hình lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Thang Thế Giang quay đầu nhìn Hà Gia Khánh, vẫy tay, ra hiệu cho y xuống khỏi ký túc xá.

Hà Gia Khánh đến gần Thang Thế Giang, đang định chắp tay cảm ơn, Thang Thế Giang xua tay nói: "Cậu cũng đừng cảm ơn ta, ta cũng không muốn che chở cho cậu, cậu mau đi đi, đừng gây thêm phiền phức ở địa bàn của ta."

"Tiền bối, tôi nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ đi."

"Cậu không hiểu sao?" Thang Thế Giang lạnh lùng nói.

Hà Gia Khánh khi bị Ăn Mày Lục Thủy truy sát đã chạy vào ký túc xá công nhân, muốn kéo công nhân ra đỡ đạn cho mình, chuyện này khiến Thang Thế Giang vô cùng gai mắt.

Hà Gia Khánh không nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời khỏi tòa soạn Dạ Lai Hương.

Thang Thế Giang gõ ống cống xi măng, nói với Đoàn Thụ Quần: "Cậu là người Hắc Thạch Pha, ta tha cho cậu lần này, nhưng cậu nhớ cho ta một điều, mạng ai cũng là mạng, không ai quý hơn ai, đừng lấy mạng người khác ra làm lá chắn cho mình. Cậu ngồi xổm trong ống cống xi măng này một đêm, coi như là tự kiểm điểm, trời chưa sáng, cậu không được ra ngoài."

Đoàn Thụ Quần thật sự không dám ra ngoài, không chỉ trước khi trời sáng không dám ra ngoài, mà sau khi trời sáng cũng không dám nhúc nhích, mãi đến giữa trưa, mặt trời lên cao, Đoàn Thụ Quần mới cẩn thận chui ra khỏi ống cống xi măng.

Công nhân in vừa ăn cơm trưa xong, vừa xem báo vừa hút thuốc tán gẫu.

Nhìn thấy Đoàn Thụ Quần, các công nhân ngây người một hồi lâu, trước đây họ chưa từng thấy người đàn ông cao to đen hôi này.

Đoàn Thụ Quần cười gượng hai tiếng, khoanh tay, lại lắc eo.

Hà Gia Khánh trốn vào một khu rừng sâu trong tân địa, vết thương trên người không ngừng chảy mủ, phần bị lở loét không ngừng lan rộng.

Khó chịu nhất là Hà Gia Khánh vừa nôn ra một ngụm máu, trong máu cũng có mủ.

Điều này chứng tỏ bệnh tình đã lan đến nội tạng.

Trong tình trạng này còn có thể chống đỡ được bao lâu?

Tuy rằng đã mua mạng ở chỗ Trương Cổn Lợi, nhưng trong tình trạng này, ước chừng cũng chỉ có thể sống qua được mấy ngày nay, muốn đánh nhau với Lục ăn mày một lần nữa, chắc chắn không có cơ hội thắng.

Nếu muốn sống sót, dường như chỉ còn lại một cách, Hà Gia Khánh nắm chặt cúc áo, liên lạc với Chúc Tuấn Long.

"Gia Khánh, tình hình thế nào?"

"Tình hình không tốt, Tuấn Long, ông có thể đi gặp Khang Chấn Xương, mời được hắn đến là tốt nhất, nếu không mời được, ít nhất cũng phải để hắn cho phương pháp chữa trị."

"Được!" Chúc Tuấn Long vừa đồng ý, Hà Gia Khánh lại có chút do dự.

"Tuấn Long, ông đừng tự mình đi, chuyện này giao cho Hàn Minh Khải đi làm, tiểu Hàn là người thông minh, trước khi đi, cậu ta chắc chắn sẽ dò la trước, ông không cần giục cậu ta, để cậu ta nhìn đúng thời cơ rồi hành động, nếu cảm thấy tình hình không ổn, phải lập tức báo cho tôi."

"Sao vậy?" Chúc Tuấn Long không hiểu suy nghĩ của Hà Gia Khánh: "Cậu còn không tin tưởng Đầu To sao?"

"Tôi tin tưởng Đầu To, nhưng chuyện này tôi không yên tâm."

"Yên tâm đi, chuyện này giao cho tôi."

La Chính Nam vừa nhìn danh sách vừa nói: "Đồ đạc dễ mua, nhưng có vài nguyên liệu không có thành phẩm, phải tự chúng ta gia công."

Lý Bạn Phong gọi La Chính Nam từ Phổ La Châu đến, đưa cho hắn ta một khoản tiền mặt lớn, để hắn ta giúp mua sắm thiết bị điện từ.

La Chính Nam lại xem danh sách một lần nữa, cảm thấy có chút kỳ quái: "Thất gia, người viết danh sách này hình như là người Phổ La Châu, người nghiên cứu điện từ học ở Phổ La Châu không nhiều, người có thể viết đồ đạc rành rẽ như vậy lại càng ít."

Theo lý mà nói, những chuyện Lý Thất không chủ động nhắc đến, La Chính Nam không bao giờ hỏi nhiều, nhưng La Chính Nam rất yêu thích điện từ học, nhìn thấy đồng đạo, thực sự có chút tò mò.

"Đây là do một vị cao nhân viết, ông ấy không muốn tiết lộ thân phận." Lý Bạn Phong cũng rất tò mò, tại sao Tùy Thân Cư lại hiểu biết về điện từ học.

Tư liệu Đầu To đưa cho Hà Gia Khánh có phải cũng liên quan đến giới tuyến hay không?

Nếu thật sự là như vậy, cũng không biết Hà Gia Khánh có tìm được phương pháp phá giải giới tuyến trước một bước hay không.

La Chính Nam nhanh chóng mua sắm đủ nguyên liệu, việc còn lại giao cho Tùy Thân Cư xử lý.

Lý Bạn Phong đến Cục Ám Tinh, đặc biệt đến đội trị an một chuyến, xem tình hình của Đầu To.

Đầu To rất bận, đang bận bắt côn trùng.

Không chỉ anh ta, cả đội trị an đều đang bắt côn trùng, họ giao tất cả côn trùng bắt được cho tổ trưởng Đường Viên, Đường Viên phải chọn ra một con côn trùng khỏe mạnh nhất trong số đó để làm đối tượng thí nghiệm.

Lý Bạn Phong hỏi Đường Viên: "Các cô muốn làm thí nghiệm gì?"

Đường Viên giải thích: "Phòng thí nghiệm vừa phân phát thuốc diệt côn trùng mới, chúng tôi muốn kiểm tra hiệu quả của loại thuốc diệt côn trùng mới này."

Lý Bạn Phong nhướng mày: "Bắt côn trùng lại rồi mới phun thuốc diệt côn trùng? Cô đừng đùa tôi chứ?"

Đường Viên lắc đầu: "Đây là một thí nghiệm rất đặc biệt, chúng tôi dùng thức ăn có chứa thuốc độc để nuôi côn trùng khỏe mạnh nhất, truyền bá độc tính ra ngoài thông qua con côn trùng khỏe mạnh nhất này, tiêu diệt toàn bộ côn trùng, loại bỏ hoàn toàn côn trùng trong tòa nhà văn phòng."

Lý Bạn Phong nhìn các đội viên đang bận rộn, hỏi: "Tại sao lại để đội trị an làm loại việc này? Thuốc diệt côn trùng do phòng thí nghiệm nghiên cứu, tại sao họ không tự làm thí nghiệm?"

Đường Viên trả lời: "Đây là chỉ thị của Thân cục trưởng, yêu cầu công việc của phòng thí nghiệm phải bước ra khỏi phòng thí nghiệm, phải bám sát thực tiễn, bám sát chiến trường."

Lý Bạn Phong không biết nên đánh giá thế nào, trùng tu Hà Bản Thắng đang đứng bên cạnh, Lý Bạn Phong nói: "Đừng để họ bắt côn trùng nữa, chuyện này đối với ông chẳng phải chỉ cần động tay là được sao?"

Trùng tu chỉ cần dùng kỹ pháp một chút là có thể triệu tập tất cả côn trùng lại.

Hà Bản Thắng lắc đầu: "Tổ trưởng nói không cho phép tôi ra tay, nói đây là vấn đề thái độ và nhận thức, không thể để chúng tôi có suy nghĩ gian lận."

Trở lại văn phòng, Trung Nhị đến báo cáo công việc, việc điều tra Sở Tử Khải cũng đã có một số tiến triển.

"Lý cục trưởng, Sở Tử Khải đang rơi vào khủng hoảng nợ nần, công ty giải trí dưới trướng của hắn đã phá sản, bản thân hắn cũng có khả năng trở thành người không uy tín."

Lý Bạn Phong mở điện thoại, xem bảng xếp hạng tìm kiếm hot: "Vẫn có thể tìm thấy tên hắn trên bảng xếp hạng, gần đây hắn còn ra bài hát mới, theo lý mà nói thì không nên thê thảm như vậy."

Vì để điều tra Sở Tử Khải, Trung Nhị thật sự đã bỏ công sức: "Tôi không hiểu lắm về giới này, vì vậy còn đặc biệt tìm người trong ngành giúp tôi điều tra.

Bài hát mới của Sở Tử Khải trên các nền tảng đều có lượt phát không cao, nhiều người nói bài này hát rất hay, nhưng bản thân bài hát không có độ lan truyền cao."

Theo sự hiểu biết của Lý Bạn Phong, cho dù kỹ pháp thanh tu được sử dụng tốt, nhưng chất lượng bản thân bài hát lại không ổn.

Trung Nhị nói tiếp: "Thật ra đã có không ít người trong ngành nhắc đến vấn đề này, ngoại trừ 'Tôi Là Bánh Nướng Của Em', Sở Tử Khải không có tác phẩm tiêu biểu nào khác có sức thuyết phục, độ hot thực tế của những bài hát mới được phát hành trong khoảng thời gian này rất hạn chế.

Vị trí cao trên bảng xếp hạng tìm kiếm hot là do hoạt động truyền thông, chi phí truyền thông cao ngất ngưởng khiến Sở Tử Khải thu không đủ chi, vì vậy đã vướng vào cuộc khủng hoảng nợ nần lần này."

Thu không đủ chi!

Đây là một từ khóa quan trọng.

Sở Tử Khải rất cần tiền, vì vậy mới cam tâm tình nguyện đích thân ra tay trong giao dịch chợ đen.

Nhưng ở đây có mâu thuẫn.

"Vụ việc Tuyết Hoa Phổ điều tra ra sao rồi?"

Trung Nhị mở sổ tay: "Thông tin về Tuyết Hoa Phổ rất ít, cho đến nay, nội dung đáng tin cậy duy nhất đến từ báo cáo điều tra của sảnh Quan Phòng, trong báo cáo cho thấy, Tuyết Hoa Phổ là trụ cột kinh tế của Phổ La Châu, tài lực của tổ chức này vô cùng hùng hậu."

Tài lực vô cùng hùng hậu.

Hồng Liên cũng từng nói, Tuyết Hoa Phổ ngày thường chỉ cân nhắc hai việc, một là số lượng đúc đồng bạc, hai là lựa chọn địa điểm thích hợp để rải đồng bạc ra ngoài.

Tổ chức như vậy không thể nào thiếu tiền, nhưng Sở Tử Khải rất thiếu tiền, vậy thì Độ Thuyền Bang của Sở Tử Khải và Tuyết Hoa Phổ do An Tông Định đại diện rốt cuộc có phải là cùng một tổ chức hay không?

Từ những gì mà cô nương áo xanh Phùng Vũ Thu và những người khác gặp phải, bọn họ trước tiên bị An Tông Định bắt đi, sau đó được đưa đến ngoại châu, giao cho Sở Tử Khải ra tay, cùng một quy trình như vậy, dù nhìn kiểu gì cũng giống như cùng một tổ chức thực hiện.

Chẳng lẽ ở giữa còn có sơ hở trong khâu nào đó?

Lý Bạn Phong cất tư liệu điều tra của Trung Nhị, sau khi giải quyết xong chuyện giới tuyến thì sẽ giải quyết Sở Tử Khải và An Tông Định cùng một lúc.

Tối hôm đó, Tùy Thân Cư đã đạt được thành quả, nó làm một chiếc xe đẩy tay.

Trên xe đẩy đặt một ống sắt dài hơn một mét, khiến Lý Bạn Phong nhớ đến trò chơi giả làm xe tăng bằng xe đẩy tay hồi nhỏ.

"Thứ này có thể mở giới tuyến sao?"

Lão gia tử nói: "Tư liệu ngươi mang về viết như vậy, ngoại châu gọi thứ này là pháo Từ Chấn, có linh nghiệm hay không thì ta cũng không dám chắc, ngươi có thể thử xem."

Thứ này thật sự gọi là pháo.

Bên cạnh nòng pháo có không ít dây nối và công tắc, còn có không ít núm vặn và nút xoay, những thứ này cũng không biết có chức năng gì, Lý Bạn Phong gãi đầu nói: "Thứ này dùng như thế nào?"

Tùy Thân Cư nói: "Nhìn thấy pin bên dưới chưa? Trước tiên sạc đầy cho nó đã."

"Kiếm điện ở đâu bây giờ?"

Da Boyens rất khó xử, y đã tìm thợ thủ công, dựa theo yêu cầu của Tiêu Chính Công để làm thiết bị thành từng đợt, hoàn thành lắp ráp pháo Từ Chấn ở thành Lục Thủy.

Nhưng đến khâu sạc điện, Da Boyens không tìm được nguồn điện phù hợp, Phổ La Châu rất ít có khái niệm về nguồn điện.

Tiêu Chính Công đưa ra đề nghị: "Mang pháo Từ Chấn đến ngoại châu, ngoại châu có nhiều thiết bị, nhân tài cũng nhiều, làm xong hết rồi, chúng ta lại mang về."

Da Boyens lắc đầu: "Anh nói dễ nghe thật, mang đi bằng cách nào, đi tàu hỏa sao? Mang theo một khẩu pháo lớn như vậy lên tàu hỏa chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới của sảnh Quan Phòng."

Tiêu Chính Công nhướng mày: "Vậy thì nghĩ cách khác."

"Còn cách nào khác nữa? Ngoại trừ tàu hỏa, không còn cách nào khác có thể đi ra khỏi Tam Đầu Xá, chúng ta căn bản không thể đến ngoại châu."

Tiêu Chính Công suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thật ra trong Phổ La Châu cũng có thứ có thể phát điện, không nói đâu xa, trong thành Lục Thủy cũng có, ngay tại tiệm máy hát Diệu Thanh."

Da Boyens nghĩ một lúc: "Anh nói là máy hát dùng năng lượng mặt trời phát điện? Ít điện như vậy đủ dùng sao?"

Tiêu Chính Công tra cứu sổ ghi chép: "Chuyện đó còn phải xem anh dùng bao nhiêu, anh muốn dập tắt toàn bộ giới tuyến dài mười dặm, ít điện như vậy chắc chắn không đủ dùng, nhưng nếu chỉ dập tắt một hai mét giới tuyến, chắc cũng đủ."

Da Boyens nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy có thể thử, sáng hôm đó, y đến tiệm máy hát Diệu Thanh.

Vận may của thám tử nhện cũng thật tốt, nếu đến sớm hai ngày, nói không chừng sẽ đụng phải Lý Thất đến lấy dầu.

Y mua hai chiếc máy hát, mang về chỗ ở, Tiêu Chính Công tháo tấm pin mặt trời ra, lắp vào pháo Từ Chấn.

Tiêu Chính Công kiểm tra đồng hồ đo, nói với Da Boyens: "Sạc đầy điện rồi, chắc là có thể dùng được, chúng ta tìm một chỗ thử xem."

Da Boyens đã chọn được địa điểm: "Đến thôn Ma Trúc, chỗ đó yên tĩnh."

Thôn Ma Trúc nằm ở ranh giới giữa thành Lục Thủy và Dược Vương Câu, Da Boyens chuẩn bị xe ngựa, ra khỏi thành Lục Thủy, Tiêu Chính Công treo pin bên ngoài, vừa đi vừa sạc.

Bên phía Lý Bạn Phong, pháo Từ Chấn đã được sạc điện gần đầy rồi, cũng phải tìm một chỗ thử xem.

Đối với Lý Bạn Phong mà nói, đi đâu cũng rất tiện, hắn không cần vác pháo Từ Chấn chạy khắp nơi, chỉ cần đặt pháo Từ Chấn trong Tùy Thân Cư, đi theo mình là được.

Từ tân địa công viên Hoa Hồ, trước tiên đến thôn Thiết Môn, sau đó từ xung quanh thôn Thiết Môn tìm một giới tuyến là có thể làm thí nghiệm thuận lợi.

Lý Bạn Phong đang chọn giới tuyến trên bản đồ, hắn muốn chọn một nơi yên tĩnh không ai quấy rầy.

Địa điểm gần như đã chọn xong, Tùy Thân Cư lại có chút căng thẳng.

"A Thất, cho ta xem lại pháo Từ Chấn, ta luôn cảm thấy thứ này không giống với thứ ta muốn, cũng có thể là do các ngươi sao chép sai."

Nửa sau tư liệu là do Phán Quan Bút sao chép, Phán Quan Bút chắc chắn mình không sao chép sai.

Nhưng nửa đầu thì khó nói, có quá nhiều người tham gia, thật sự khó tránh khỏi sai sót.

Lý Bạn Phong mang pháo Từ Chấn vào tam phòng để Tùy Thân Cư kiểm tra kỹ lưỡng.

Sáng hôm sau, Lý Bạn Phong đến Cục Ám Tinh, vốn định nghe báo cáo công việc của Trung Nhị, không ngờ Trung Nhị và Bóng Đèn bị gọi đi thực hiện nhiệm vụ đặc biệt.

"Nhiệm vụ đặc biệt gì?"

Bánh Trôi lắc đầu: "Nhiệm vụ đặc biệt do Thân cục trưởng đích thân tổ chức, ngay cả đội trưởng của chúng tôi cũng không rõ, các đội viên thực hiện nhiệm vụ đặc biệt được chọn trước, thực hiện quản lý khép kín, khoảng hai ngày nay không nhìn thấy Trung Nhị và Bóng Đèn."

"Chuyện này có thể giấu đội trưởng của các cô, nhưng không nên giấu tôi, thái độ làm việc của ông ta vẫn chưa nghiêm túc!"

Lý Bạn Phong vốn định nói chuyện với Thân Kính Nghiệp, nhưng cũng không liên lạc được Thân Kính Nghiệp, lần này đúng là nhiệm vụ đặc biệt, ngay cả bản thân ông ta cũng đã cắt đứt mọi liên lạc.

Cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, Lý Bạn Phong sớm trở về chỗ ở, bàn bạc với Tùy Thân Cư: "Lão gia tử, pháo Từ Chấn kiểm tra xong chưa, nếu lo lắng có sai sót, ta sẽ lấy tư liệu gốc ra cho ngươi xem."

Tùy Thân Cư suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Không cần xem nữa, những thứ quan trọng chắc là không sao chép sai, chỉ sợ những chỗ vụn vặt có chút vấn đề."

Lý Bạn Phong hỏi: "Vấn đề nhỏ này có thể gây ra ảnh hưởng gì?"

Tùy Thân Cư đáp: "Khó nói, có lẽ không có gì đáng ngại, cũng có lẽ dùng được một nửa, khẩu pháo này sẽ nổ tung. Ngươi tìm một chỗ an toàn nhất để thử, cho dù có xảy ra vấn đề, chúng ta cũng có đường lui."

Chỗ an toàn nhất chắc chắn là thành Thất Thu, Lý Bạn Phong nói: "Thành Thất Thu là địa bàn của chúng ta, bên cạnh là cửa hàng Mặc Hương, làm thí nghiệm trên đoạn biên giới này, cho dù pháo nổ bị thương thì cũng có người cứu ta. Hơn nữa thành Thất Thu có nhà ga, ngươi trực tiếp đưa ta đến đó, đi đi về về cũng không mất thời gian."

Tùy Thân Cư suy nghĩ một hồi: "Thành Thất Thu có thích hợp không? Biết đâu nổ tung cả thành Thất Thu thì phải làm sao?"

Lý Bạn Phong giật mình, uy lực lớn như vậy sao?

"Lão gia tử, ngươi đừng đùa chứ?"

Tùy Thân Cư suy nghĩ kỹ lưỡng, trả lời rất nghiêm túc: "Ta nghĩ thật sự có khả năng nổ tung cả thành Thất Thu, thuốc nổ không linh nghiệm ở thành Phổ La, thứ này có linh nghiệm hay không còn khó nói."

Nhìn chiếc xe đẩy tay trước mặt, Lý Bạn Phong có cảm giác trách nhiệm và sứ mệnh như đang đẩy bom hạt nhân.

Tùy Thân Cư nói: "Cũng không phải là nhất định sẽ nổ tung, cũng có thể xuất hiện những rắc rối khác, tóm lại cẩn thận một chút vẫn hơn, ta già rồi, lần này làm ra thứ này, thật sự không nói rõ được chất lượng."

Thứ này có tính phá hoại lớn như vậy, đi đâu làm thí nghiệm mới thích hợp?

Lý Bạn Phong nghĩ một hồi lâu, tìm được một địa điểm thích hợp.

Tân địa.

Tân địa bình thường chưa chắc đã chịu đựng nổi, Lý Bạn Phong chọn tân địa của Bối Vô Song.

Tân địa của Bối Vô Song, ngay cả dị quái cũng bị Lý Bạn Phong cướp đi rồi, đã hoàn toàn biến thành đất hoang, làm thí nghiệm ở đây là thích hợp nhất.

Nhưng tân địa không có giới tuyến.

Không có giới tuyến thì làm thí nghiệm kiểu gì?

Lý Bạn Phong có cách.

Hắn chạy từ công viên Hoa Hồ đến thôn Thiết Môn, lại từ thôn Thiết Môn mượn tân địa chạy đến địa bàn của Bối Vô Song.

Thật ra hắn có đường tắt có thể đi, địa bàn của Bối Vô Song giáp với mảnh tân địa của Lý Bạn Phong, trên mảnh tân địa đó có nhà ga, lại là ga lớn, Lý Bạn Phong hoàn toàn có thể mượn nhà ga để đi đường tắt.

Nhưng hắn không làm như vậy, bởi vì thao tác tiếp theo không thể để Tùy Thân Cư ở lại nhà ga, nhất định phải để Tùy Thân Cư ở bên cạnh.

Lý Bạn Phong chọn một chỗ trống trải trên địa bàn của Bối Vô Song, đẩy pháo Từ Chấn ra, vẩy máu xuống đất, sử dụng kỹ pháp Đóng Cửa Bịt Nhà.

Tùy Thân Cư đi theo bên cạnh, kỹ pháp Đóng Cửa Bịt Nhà có hiệu lực, xung quanh Lý Bạn Phong hiện lên một vầng sáng.

Vầng sáng này có tính là giới tuyến không?

Lý Bạn Phong cảm thấy là có, nhưng uy lực nhỏ hơn một chút.

Nếu pháo Từ Chấn có thể dập tắt vầng sáng do Lý Bạn Phong tạo ra, thì chứng tỏ nó chắc chắn có hiệu quả với giới tuyến, hiệu quả đến mức nào còn cần thí nghiệm sau này mới chứng minh được.

Nếu pháo Từ Chấn không thể dập tắt vầng sáng do Lý Bạn Phong tạo ra, cũng không thể nói pháo Từ Chấn không có hiệu quả với giới tuyến, cũng có thể là do giới tuyến và vầng sáng do trạch tu tạo ra vốn dĩ không phải là cùng một khái niệm.

Lý Bạn Phong đã từng thử dùng công tắc giới tuyến do lão gia tử cải tạo, công tắc đó có thể mở một lối ra trên giới tuyến, nhưng không có hiệu quả với vầng sáng của Lý Bạn Phong.

Đương nhiên, nguyên lý của công tắc chắc chắn không giống với pháo Từ Chấn, pháo Từ Chấn dựa vào năng lực của chính mình để dập tắt giới tuyến, còn công tắc đó tương đương với một chiếc điều khiển từ xa, điều khiển thiết bị ngoại châu ở một vị trí nào đó để mở ra một lỗ hổng trên giới tuyến.

Bất kể kết quả như thế nào, chỉ có thử mới biết được đáp án.

Trước tiên Lý Bạn Phong sử dụng kỹ pháp Đóng Cửa Bịt Nhà tạo ra một vầng sáng.

Sau đó hắn dựa theo ghi chép trên tư liệu, khởi động pháo Từ Chấn.

Điện năng tập trung, đèn báo lần lượt sáng lên từ thấp đến cao.

Thứ Tùy Thân Cư làm ra rất đơn giản, tổng cộng mười đèn, mỗi khi sáng lên một đèn, chứng tỏ điện năng đã tập trung thêm một phần mười, nếu mười đèn đều sáng thì chứng tỏ điện năng đã tập trung đầy.

Nhất định phải đợi điện năng tập trung đầy mới khai pháo sao?

Tùy Thân Cư đã dặn dò Lý Bạn Phong, tuyệt đối đừng đợi điện năng tập trung đầy, khoảng năm sáu phần là đủ rồi, Tùy Thân Cư thật sự lo lắng khẩu pháo này sẽ nổ tung.

Điện lượng đạt đến sáu phần, Lý Bạn Phong nhấn nút khai pháo.

Ùng-

Một tiếng động khẽ vang lên, vầng sáng dưới chân Lý Bạn Phong xuất hiện biến đổi.

Vầng sáng không hề biến mất, ngược lại trở nên sáng một cách dị thường.

Địa bàn của Bối Vô Song vốn dĩ tối đen như mực, vậy mà trong phạm vi vài chục mét xung quanh lại được chiếu sáng rực rỡ như ban ngày.

Lý Bạn Phong giật mình, vội vàng thu hồi kỹ pháp.

Vầng sáng chói lọi biến mất, Lý Bạn Phong nhanh chóng đưa pháo Từ Chấn trở lại Tùy Thân Cư.

Máy hát hỏi: "Tướng công à, thứ này có linh nghiệm không?"

Lý Bạn Phong không biết nên trả lời thế nào: "Để ta hỏi lão gia tử đã."

Hắn đến tam phòng, Tùy Thân Cư cũng không hiểu: "Thứ này rốt cuộc là có tác dụng gì?"

Lý Bạn Phong không nán lại lâu, ra khỏi Tùy Thân Cư, cất chìa khóa, lập tức quay trở về.

Đi chưa được bao xa, hắn gặp Mạnh Ngọc Xuân: "Lý Thất, sao cậu ăn mặc như vậy?"

Lý Bạn Phong mặc áo khoác, không đội mũ dạ, Mạnh Ngọc Xuân suýt chút nữa không nhận ra.

"Không có gì, thỉnh thoảng thay đổi quần áo thôi." Lý Bạn Phong đáp qua loa rồi hỏi: "Bà đến đây làm gì?"

Mạnh Ngọc Xuân nói: "Ta vừa đi dạo ở địa bàn, bỗng nhiên thấy nơi này phát ra một luồng sáng mạnh, muốn đến xem thử có chuyện gì xảy ra không."

Lý Bạn Phong nói: "Tôi cũng thấy một luồng sáng mạnh, khá chói mắt."

Ở địa bàn của Mạnh Ngọc Xuân mà cũng có thể nhìn thấy?

Lý Bạn Phong dường như đã đoán ra tác dụng của pháo Từ Chấn.

Trên ngọn núi hoang vu bên ngoài thôn Ma Trúc, Tiêu Chính Công chĩa nòng pháo vào giới tuyến, chuẩn bị bắt đầu thí nghiệm.

Pháo Từ Chấn mà y và Da Boyens làm ra còn đơn giản hơn, ngay cả thiết bị điều khiển tích điện cũng không có, có bao nhiêu điện thì dùng bấy nhiêu điện.

Tiêu Chính Công nhắc nhở một câu: "Thứ này nếu có vấn đề gì, anh phải nghĩ cách cứu tôi."

Da Boyens có chút căng thẳng, đứng cách xa hai mươi mét.

Y không hiểu về giới tuyến, cũng không hiểu về điện từ, đứng xa một chút dù sao cũng không có hại.

"Anh cũng không cần sợ như vậy." Tiêu Chính Công cười, nhấn nút khai pháo.

Nếu pháo Từ Chấn có tác dụng, giới tuyến biến mất, Tiêu Chính Công sẽ lập tức bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất để bỏ rơi Da Boyens.

Nếu không linh nghiệm, vậy thì y tạm thời vẫn an toàn, tiếp theo sẽ nghĩ đến vấn đề cải tiến.

Ùng-

Pháo Từ Chấn khai hỏa.

Giới tuyến vốn không nhìn ra hình dạng bỗng nhiên được thắp sáng, ánh sáng mạnh lóe lên, từ giới tuyến tách ra một vầng sáng, bao vây cả Tiêu Chính Công và pháo Từ Chấn.

Tiêu Chính Công giật mình: "Chuyện gì vậy!"

Da Boyens đứng ở phía xa, tránh được sự bao vây của vầng sáng, nhất thời luống cuống.

Im lặng một hồi lâu, Da Boyens hét lên: "Nhanh dập tắt giới tuyến đi, ánh sáng mạnh như vậy sẽ thu hút người khác đến!"

Dập tắt?

Dập tắt kiểu gì?

Tiêu Chính Công chỉ biết có nút khai hỏa, y cũng không biết làm sao để dập tắt vầng sáng xung quanh.

Thấy Tiêu Chính Công ngơ ngác, Da Boyens hét lên: "Chạy, mau rời khỏi đây!"

Tiêu Chính Công vừa định đi, nhìn thấy vầng sáng xung quanh lại có chút do dự.

Y không biết mình có thể đi ra ngoài hay không.

Y tháo một linh kiện từ pháo Từ Chấn xuống, ném ra ngoài, linh kiện bay qua vầng sáng, trong nháy mắt bị thiêu thành tro bụi.

"Không ra được..."

Tiêu Chính Công bị giới tuyến bao vây, nếu dám xông ra khỏi giới tuyến, kết cục chờ đợi y chính là hôi phi yên diệt.

Toàn thân y run rẩy nhìn Da Boyens.

Da Boyens im lặng một lúc, xoay người biến mất trong màn đêm.

"Đừng đi!" Tiêu Chính Công hét lên: "Anh không thể bỏ tôi lại ở đây!"

Da Boyens quay đầu nhìn lại, Tiêu Chính Công đứng trong vòng tròn, không biết phải làm sao.

Dưới màn đêm, vị trí của Tiêu Chính Công vô cùng chói mắt, giống như trên sân khấu tối đen có một chùm đèn chiếu riêng cho y.

Đêm hôm đó, tuần bổ gần thôn Ma Trúc bao vây Tiêu Chính Công.

Tiêu Chính Công có vầng sáng chói mắt như vậy, cho dù tuần bổ có nhắm mắt đi chăng nữa thì cũng có thể chú ý đến y.

Đến giữa trưa, Liêu Tử Huy dẫn người đến bên cạnh giới tuyến, nhìn Tiêu Chính Công trong vòng sáng, cười nói: "Tiêu chưởng môn, không ngờ lại gặp anh ở đây."

Tiêu Chính Công nhìn Liêu Tử Huy, cúi đầu không nói.

Liêu Tử Huy nhìn pháo Từ Chấn bên cạnh, hỏi: "Đây là thứ tốt gì vậy? Tiêu chưởng môn, thứ này là ai bảo anh làm?"

Lý Bạn Phong trở về Việt Châu, đến Cục Ám Tinh, Trung Nhị lập tức đến báo cáo công việc.

"Nhiệm vụ đặc biệt kết thúc rồi sao?"

Trung Nhị gật đầu, chuyện này vốn không thể nói nhiều, nhưng Lý Thất đã hỏi, Trung Nhị cũng không giấu giếm: "Nhiệm vụ đặc biệt là đi bắt một người, một người họ Hàn."

Lý Bạn Phong hỏi: "Người họ Hàn này làm nghề gì?"

Trung Nhị lắc đầu: "Chuyện này tôi không rõ, nguyên nhân cụ thể chỉ có Cục trưởng Thân mới biết."