Tiêu Chính Công đã từng nghe danh tiếng của Lý Thất, bây giờ xâu chuỗi những chuyện này lại với nhau, suy nghĩ một chút, người này quả thực không tầm thường: "Tu vi của hắn thế nào?"
"Tu vi không tính là cao, nghe nói là lữ tu tầng năm, những năm đầu từng vượt qua Tam Đầu Xá, còn ra ngoại châu du học."
"Hắn từng làm nghề của chúng ta sao?"
"Chuyện đó thì chưa từng nghe nói."
Tiêu Chính Công nghĩ mãi, càng cảm thấy khó hiểu: "Vậy tại sao hắn nhất định phải đến đây ăn bữa cơm này? Người khác đều không dám đến, chẳng lẽ hắn có quan hệ với chúng ta?"
Diêu Chí Nghị lắc đầu đáp: "Theo tôi được biết, không có quan hệ gì."
Tiêu Chính Công lại nói: "Có phải hắn có thù oán gì với chúng ta, muốn cười nhạo chúng ta trong thời điểm mấu chốt này?"
"Thù oán thì chưa nghe nói, nhưng người này có dã tâm không nhỏ, Đại Kim Ấn của Tam Anh Môn đã chết trong tay hắn, Nhị Kim Ấn được nâng lên nghe nói cũng có không ít quan hệ với hắn."
Tiêu Chính Công ngẩn người: "Đây là giậu đổ bìm bịp leo, thấy tình cảnh của tôi không ổn, muốn nhân cơ hội thu phục Giang Tương Bang?"
Diêu Chí Nghị gật đầu: "Có khả năng này."
Tiêu Chính Công nghe vậy bèn cười: "Được thôi, tôi để cho hắn thu phục, tối mai tôi lập minh ước với hắn, sau này Giang Tương Bang nghe theo sự điều khiển của hắn.
Nếu hắn không sợ thanh danh bị hủy hoại, sau này Giang Tương Bang sẽ thuộc về hắn, dù sao qua ngày mai cũng sẽ không còn Giang Tương Bang nữa."
Ngày hôm sau, Lý Bạn Phong bảo Tiểu Xuyên chuẩn bị quà, vẻ mặt Tiểu Xuyên rất không tình nguyện: "Thất gia, ngài đến Giang Tương Bang dự tiệc, chẳng phải là mang giày tốt đi giẫm cứt chó sao?
Ngài có thân phận gì? Bọn chúng là cái thá gì? Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài thì phải làm sao?"
Lý Bạn Phong cười nói: "Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi và Tiêu bang chủ là người quen cũ, có giao tình sinh tử."
Đến trưa, Hà Ngọc Tú, Lục Xuân Oánh, Sở Hoài Viên đều đến.
Gặp Lý Thất, Hà Ngọc Tú trực tiếp hỏi: "Có ý gì vậy lão Thất? Đám người Giang Tương Bang mà cậu cũng tiếp xúc? Cậu thật sự không thấy ghê tởm sao?"
Lý Thất cười nói: "Hoạn nạn mới thấy chân tình, Giang Tương Bang hiện giờ gặp phải tình cảnh này, dù sao cũng phải có người giúp đỡ."
Hà Ngọc Tú tức giận nói: "Cậu giúp bọn họ cái gì? Cậu quên tôi suýt chết trong tay bọn họ."
"Chuyện này sao tôi có thể quên, đều nhớ kỹ."
"Cậu đã nhớ kỹ vậy mà còn làm như vậy, cậu cố ý làm tôi buồn nôn!" Hà Ngọc Tú càng nói càng tức giận.
Lục Xuân Oánh ở bên cạnh không nói gì.
Sở Nhị im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng: "Thất ca, tối nay anh thật sự muốn đi?"
Lý Bạn Phong gật đầu: "Thật sự muốn đi."
Sở Nhị nói: "Được, tôi đi cùng anh."
"Cô đi làm gì?"
"Tôi cũng cùng Giang Tương Bang bàn chuyện giao tình."
Lý Thất lắc đầu nói: "Cô có giao tình gì với Giang Tương Bang?"
"Không có giao tình thì tạo ra chút giao tình, Thất ca, anh làm gì tôi cũng đi theo anh, tôi tin tưởng anh, Sở gia tin tưởng anh."
Lục Xuân Oánh nghe vậy nói: "Vậy em cũng đi cùng Thất ca."
"Tôi không biết các người nghĩ như thế nào!"
Hà Ngọc Tú cầm chai rượu, uống một hơi cạn sạch: "Đi thôi, tôi cũng đi cùng các người.
Nhưng tôi đã từng ném thiệp mời vào bô trước mặt đám người Giang Tương Bang kia rồi, chuyện này nói sao đây."
Lý Bạn Phong nói: "Cứ nói các cô nể mặt tôi mà đi, vừa hay để tôi bán cho Giang Tương Bang một ân tình."
Hà Ngọc Tú cau mày: "Lão Thất, chuyện này có phải có uẩn khúc gì không?"
Lý Bạn Phong gật đầu: "Có uẩn khúc, có chuyện giả chết trùng sinh."
Đến chiều tối, Giang Tương Bang náo nhiệt hẳn lên.
Ban đầu định ăn bữa cơm đơn giản với Thôi Đề Khắc, nghe nói Lý Thất muốn đến, tiệc rượu không thể quá đơn giản.
Bây giờ Hà gia, Lục gia, Sở gia đều đến, chỉ bày một bàn tiệc rượu cũng không thích hợp.
Tiêu Chính Công hỏi Diêu Chí Nghị: "Lý Thất có mặt mũi lớn như vậy sao, có thể gọi đến nhiều người như vậy?"
"Bang chủ, năm đó hắn có thể ép Liêu tổng sứ giảm cho hắn một nửa phí vận chuyển, ngài cũng biết người này có thủ đoạn lớn đến mức nào.
Hắn đã bằng lòng nể mặt chúng ta như vậy, theo tôi, chúng ta không bằng duy trì bang thêm hai ngày, biết đâu bên ngoại châu sẽ..."
"Duy trì cái gì?" Tiêu Chính Công sa sầm mặt: "Tối nay tôi sẽ nhường chức bang chủ cho hắn, sau này anh theo hắn làm việc đi!"
Diêu Chí Nghị vội vàng giải thích: "Bang chủ, tôi không có ý này..."
Tiêu Chính Công hỏi: "Tôi tốn bao nhiêu tâm huyết là vì cái gì?"
Diêu Chí Nghị nhỏ giọng nói: "Là vì tìm cho anh em chúng ta một con đường sống."
"Giang Tương Bang này còn đường sống sao?"
Diêu Chí Nghị cúi đầu không nói.
Tiêu Chính Công bình tĩnh lại một chút rồi nói: "Tối nay dù bọn họ đưa ra điều kiện gì, chúng ta đều đồng ý hết, ứng phó qua đêm nay, chuyện ngày mai cứ làm theo kế hoạch.
Ngoài ra, bảo anh em cẩn thận đề phòng, đặc biệt là Hà Ngọc Tú, con đàn bà này mà phát điên lên, người bình thường không thể ngăn cản nổi ả."