Trong thư ngụ Trường Tam, thi thể Cố Như Tùng được đặt trên mặt đất.
Tôn Thiết Thành sa sầm mặt hỏi Lý Bạn Phong: "Cậu vừa trở về đã gây chuyện cho ta! Nói rõ ràng cho ta, tại sao cậu lại giết sư huynh của mình?"
Lý Thất nói với vẻ mặt vô tội: "Tôi nào biết hắn là sư huynh của tôi? Ông đã nói với tôi, tôi chỉ có một sư huynh."
Tôn Thiết Thành chỉ vào Cố Như Tùng: "Chẳng phải chỉ có một sư huynh thôi sao, vậy mà cậu lại giết chết rồi!"
Lý Thất lắc đầu: "Chuyện này không thể trách tôi, ông đã nói với tôi, sư huynh của tôi là Hà Gia Khánh."
"Ta nói là Hà Gia Khánh khi nào? Ta còn không biết Hà Gia Khánh là ai!"
Lý Thất cau mày: "Lời đã nói mà không nhận, vậy thì thật vô nghĩa, lần trước chính là lúc ở trong thư ngụ, ông nói ông còn một đệ tử nữa, tôi hỏi ông đang nói đến Hà Gia Khánh phải không? Ông đã thừa nhận, chính là nó, có chuyện này chứ?"
Tôn Thiết Thành nói: "Ta thừa nhận khi nào? Lúc đó ta hỏi cậu, làm sao cậu biết là hắn?"
Lý Thất chớp mắt nói: "Đây, đây chẳng phải là, thừa nhận rồi sao..."
"Đây mà gọi là thừa nhận? Đây là kỹ pháp của đạo môn chúng ta, gọi là Thuận Dốc Xuống Lừa! Cậu nói gì thì ta thuận theo cậu nói!"
Lý Thất khoanh hai tay lại, ngồi xổm trên mặt đất nói: "Vậy thì không thể trách tôi, ai bảo ông dùng kỹ pháp với tôi? Hơn nữa, lúc đó tôi không cảm thấy mình trúng kỹ pháp, sau đó ông nói với tôi cái gì mà Thuận Dốc Xuống Lừa, chẳng phải là lừa người sao?"
"Ai lừa cậu, Thuận Dốc Xuống Lừa chú trọng chính là một chữ 'Thuận', nếu để cậu nhận ra thì kỹ pháp này còn linh nghiệm sao?"
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Tôi nghe không hiểu, rốt cuộc trong này có cái gì thuận hay không thuận?"
"Sao còn không hiểu? Thuận Dốc Xuống Lừa, trước tiên phải có một con dốc, tạo ra con dốc này, không thể quá thoải, cũng không thể quá dốc, quá thoải thì không thể thuận theo, quá dốc thì dễ lộ sơ hở."
Lý Thất hỏi: "Vậy làm sao mới có thể nắm bắt được mức độ này?"
"Mức độ này..."
Tôn Thiết Thành lấy con dao từ tay Đường Xương Phát: "Thằng ranh nhà cậu, mẹ nó còn dám lừa gạt học kỹ pháp của ta, ta phải chém chết cậu!"
Mọi người vội vàng tiến lên ngăn Tôn Thiết Thành lại, Đường Xương Phát không còn mắt nữa, ôm Tôn Thiết Thành nói: "Thành chủ, chuyện này không thể trách chưởng quỹ, Đại công tử quá đáng quá, xát muối vào nỗi đau của bọn tôi!"
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Đường Xương Phát, Tôn Thiết Thành có chút mềm lòng: "Ta biết Như Tùng bình thường có chút lỡ lời, các ngươi cũng không cần ra tay tàn nhẫn như vậy!"
Lý Thất ở bên cạnh nói: "Đây không phải là chuyện lỡ lời, hắn đã đầu quân cho nội châu làm chó, muốn cướp cầu Hoàng Thổ từ tay tôi, dâng cho nội châu."
"Nói bậy!" Tôn Thiết Thành không tin: "Cậu đừng tưởng người chết rồi thì chuyện gì cũng đổ lên đầu nó."
Lý Bạn Phong không đưa ra được bằng chứng, nhưng Tôn Thiết Thành có cách để kiểm chứng.
Ông ta vỗ vào lưng Cố Như Tùng, miệng lẩm bẩm: "Sống rồi, sống rồi, con vẫn còn sống, con có thể cử động, cũng có thể ăn, ta nói con sống thì chính là sống..."
Lẩm bẩm liên tục mười mấy lần, trong cổ họng Cố Như Tùng có động tĩnh.
Lý Thất giật mình, đây là cải tử hoàn sinh sao?
Đây không phải cải tử hoàn sinh.
Đây là thủ đoạn của Tôn Thiết Thành, ông ta thừa dịp hồn phách của Cố Như Tùng chưa hoàn toàn xuất khiếu, khiến Cố Như Tùng tin chắc rằng mình vẫn còn sống, biến y thành người sống thực vật.
Cố Như Tùng nắm chặt tay Tôn Thiết Thành, khó khăn nói: "Cứu con, sư phụ, cứu con..."
Tôn Thiết Thành trầm mặt nói: "Con đã đầu quân cho nội châu? Còn muốn dâng cầu Hoàng Thổ cho nội châu?"
Cố Như Tùng vừa định mở miệng, Tôn Thiết Thành đột nhiên nói thêm một câu: "Nói thật với ta!"
Vừa nói, Tôn Thiết Thành không biết dùng cách nào đã nắm giữ hồn phách của Cố Như Tùng.
Hồn phách chỉ cần dao động một chút, Cố Như Tùng sẽ hồn phi phách tán.
Cố Như Tùng không dám nói dối, chỉ có thể nói thật: "Con cũng là bất đắc dĩ, tu vi của con đã đạt đến tầng mười, nhất định phải đến nội châu, bọn họ bảo con làm việc, dù sao con cũng phải..."
Bàn tay Tôn Thiết Thành chậm rãi lướt qua hồn phách của Cố Như Tùng: "Chết rồi, ngươi chết rồi, hồn phách hóa thành tro bụi, thi thể chôn xuống đất, ta nói ngươi chôn xuống đất, ngươi phải chôn xuống đất!"
Ầm!
Hồn phách cùng thi thể của Cố Như Tùng đều hóa thành bụi đất.
Nhìn bụi đất bay mù mịt, Lý Bạn Phong rất sốc, Tôn Thiết Thành rất đau lòng.
Mắt ông ta đỏ hoe, nức nở hai tiếng, khóc thành tiếng: "Xong rồi, đại đồ đệ của ta không còn nữa!"
Khóc hai tiếng, ông ta cảm thấy bầu không khí không đúng, quay đầu nhìn Lý Thất nói: "Sao cậu không khóc?"
Lý Thất ngồi xổm bên cạnh Tôn Thiết Thành, nức nở hai tiếng, méo miệng khóc: "Xong rồi, đại sư huynh không còn nữa!"
Hai người cùng khóc, một tiếng dài, một tiếng ngắn, khóc rất đau lòng.
Khóc một hồi lâu, Tôn Thiết Thành vẫn cảm thấy bầu không khí không đúng, quay đầu nhìn mọi người trong thư ngụ, tức giận nói: "Sao các ngươi không khóc?"
Đường Xương Phát khóc lóc với đám cô nương: "Xong rồi..."
Y không có mắt, khóc nhầm hướng.
"Bên kia mà!" Yên Hồng Nhi đẩy Đường Xương Phát một cái.
Đường Xương Phát đổi hướng, dẫn theo các cô nương cùng khóc: "Xong rồi, Đại công tử không còn nữa!"
(Mấy chương trước chưa tìm ra được cụm thích hợp cho "Quan Môn Bế Hộ", nay đổi lại nhé-)