Đường Xương Phát ở chính sảnh đợi ăn thịt, một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi đi tới cửa thư ngụ, hỏi: "Vừa rồi có phải có một người đàn ông tới đây không?"
Yên Hồng Nhi ngẩn người: "Cô tới đây tìm đàn ông?"
Người phụ nữ hừ một tiếng: "Không thể tìm ở chỗ các cô được hay sao?"
Yên Hồng Nhi nhíu mày: "Cô cảm thấy thích hợp không?"
"Tôi vừa nhìn thấy người đàn ông đó vào thư ngụ của các cô!"
Yên Hồng ngửi mùi, sững người một lúc, trên thân người phụ nữ này có mùi máu tươi.
Đây chính là người sống mà chưởng quỹ tìm về?
Cô trở về đại sảnh, nói với Yên Thúy Nhi: "Đừng nhảy nữa, sắp rụng hết quả đào rồi, lão Đường, người chưởng quỹ tìm về là phụ nữ, không trúng chiêu này của chúng ta đâu!"
Đường Xương Phát nghe vậy, nhổ hai bãi nước bọt vào tay, chỉnh trang lại tóc tai, trước tiên giắt dao phay ra sau lưng, mỉm cười nói: "Để tôi."
Y cứ vậy đi ra, các cô nương đều có chút lo lắng: "Hắn như vậy có ổn không?"
"Nghe nói bình thường hắn cũng luyện công, chắc là có chút bản lĩnh thật!"
"Hắn có bản lĩnh gì..."
Y đi ra cửa, hỏi người phụ nữ: "Cô tới tìm đàn ông?"
Người phụ nữ gật đầu.
"Thời gian dài ngắn đều không yêu cầu gì chứ?"
Người phụ nữ cười lạnh: "Thời gian dài ngắn đều không được, anh còn ra ngoài làm ăn cái nỗi gì?"
Đường Xương Phát cúi đầu, có chút xấu hổ, lại có chút không phục: "Nếu cô đã chọn lựa kỹ càng như vậy thì tôi cũng hết cách, trong thư ngụ này chỉ có mình tôi là đàn ông."
"Nói bậy."
Người phụ nữ bước tới, nâng cằm Đường Xương Phát lên: "Ở chỗ anh vẫn còn một người đàn ông nữa, người đàn ông tới từ ngoài thành, tôi tới đây là để tìm hắn."
Đường Xương Phát ngẩn người: "Không còn ai khác nữa, thật sự chỉ có mình tôi thôi!"
Người phụ nữ ngừng cười, sắc mặt âm trầm: "Các người giấu hắn làm gì? Muốn lấy máu thịt của hắn? Chuyện này dễ nói, các người giao hắn ra đây, tôi giết hắn, máu thịt sẽ để lại cho các người."
Đường Xương Phát cười ngây ngô: "Cô nói gì vậy, bọn tôi đâu phải mở hắc điếm."
Yên Thanh Nhi ở sau bình phong sốt ruột: "Còn chờ gì nữa? Mau đưa ả vào đi."
Yên Hồng Nhi hạ giọng: "Hình như người này có lai lịch không nhỏ."
Yên Thúy Nhi muốn ra ngoài giúp đỡ: "Còn quan tâm lai lịch gì nữa, dù sao cũng là thịt béo chưởng quỹ đưa tới."
Người phụ nữ kia sờ lên mặt, từ nữ bỗng biến thành nam, đây chính là tên hí tu vẫn luôn truy đuổi Lý Bạn Phong.
Yên Thúy Nhi vừa thò đầu ra đã sợ hãi rụt lại.
Yên Hồng hỏi: "Sao vậy?"
Yên Thúy Nhi run rẩy nói: "Là Đại công tử!"
Đại công tử Cố Như Tùng, đại đệ tử thân truyền của thành chủ thành Ngu Nhân Tôn Thiết Thành!
Yên Thanh Nhi kinh hãi: "Sao Đại công tử lại tới chỗ chúng ta, phải làm sao bây giờ?"
Yên Hồng Nhi nói: "Nghe ý của hắn, hình như là vì chưởng quỹ mà tới!"
Yên Thanh Nhi nói: "Chưởng quỹ đâu rồi? Tôi đi tìm hắn!"
Yên Thúy Nhi tức giận: "Cô dám! Nếu cô dám bán đứng chưởng quỹ, tôi sẽ liều mạng với cô!"
Yên Thanh Nhi cũng sốt ruột: "Cô liều mạng với tôi làm gì, đâu phải tôi chọc giận Đại công tử!"
Đường Xương Phát quay đầu lại hét lớn: "Đừng có ồn ào nữa, đây là khách nam, mau ra tiếp khách."
Cố Như Tùng nhíu mày: "Đường Xương Phát, đừng giả vờ khờ khạo với ta, ngươi không biết ta là ai sao?"
Đường Xương Phát lắc đầu: "Trời tối như vậy, tôi không nhìn rõ ngài là ai."
Cố Như Tùng cười nói: "Ta đứng gần như vậy mà ngươi còn nói không nhìn rõ, vậy thì đừng cần đôi mắt này nữa."
"Được, nghe lời ngài, không cần nữa."
Đường Xương Phát móc mắt mình ra, ném lên bàn, trên mặt chỉ còn lại hai hốc mắt sâu hoắm.
"Khách quan, tôi thật sự không nhìn thấy nữa, mắt cũng đã móc ra rồi, Bằng Chứng Như Núi."
Đường Xương Phát bình tĩnh nói: "Nếu ngài đã tới thư ngụ của bọn tôi, vậy thì cứ chọn một cô nương, nếu ngài chướng mắt bọn tôi, vậy thì xin mời đi cho."
Cố Như Tùng thở dài: "Tội tình gì mà ngươi phải làm vậy? Ngươi không biết đau sao?"
Đường Xương Phát cười đáp: "Đúng là rất đau, nhưng còn cách nào khác đâu, ngài nói không cần, tôi cũng không cần, chẳng phải là nể mặt ngài sao."
Mất đi một đôi mắt, Đường Xương Phát đã phải trả một cái giá không nhỏ.
Đôi mắt của y là giả, nhưng bản thân y lại tin là thật, giống như y tin rằng mình vẫn còn sống.
Không có đôi mắt này, y không thể nhìn thấy gì.
Bỏ ra tiền vốn lớn như vậy, là vì muốn dùng kỹ pháp bức lui Cố Như Tùng.
Trong lòng Cố Như Tùng không khỏi sợ hãi, y biết mình đã trúng kỹ pháp.
Tuy y có tu vi Vân Thượng tầng một, lại là hí tu, trong lòng tuy sợ hãi nhưng trên mặt không lộ ra chút sơ hở nào, Cố Như Tùng mang theo nụ cười thoải mái nói: "Ngươi nể mặt chưa đủ, có bản lĩnh thì móc tim gan ra cho ta xem!"
"Được thôi!"
Đường Xương Phát cầm dao lên, mổ bụng mình, lấy quả tim đang còn nóng hổi ra đặt trước mặt Cố Như Tùng.
"Ngài còn muốn gì nữa, cứ việc nói!"