Lý Bạn Phong và Thân Kính Nghiệp mang theo con tin bước ra khỏi nhà hàng.
Nhìn những ánh mắt đầy kính phục của đội viên đội trị an, Lý Bạn Phong hỏi một câu: "Tiểu Thân, cảm thấy sao?"
Sải bước thong dong, mang theo nụ cười điềm đạm, Thân Kính Nghiệp tiến về phía đám đội viên đội trị an.
Tuy lòng như lửa đốt, nhưng Thân Kính Nghiệp cũng không bỏ lỡ cơ hội thể hiện mình.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Thân Kính Nghiệp trình bày tình hình bên trong nhà hàng, phần công tấc còn lại đều giao cho Trần Trường Thụy, ông ta bảo tài xế nhanh chóng chuẩn bị xe: "Lý cục trưởng, chúng ta về Cục trước, bàn bạc việc viết báo cáo."
"Còn bàn bạc gì nữa?"
Lý Thất không hiểu ý của Thân Kính Nghiệp: "Điều cần nói đều đã nói hết rồi, ông tự nghĩ cách diễn đạt là được, đừng nói quá vòng vo, phải đảm bảo người khác xem và hiểu được."
Vẻ mặt Thân Kính Nghiệp đầy cay đắng: "Lý cục trưởng, chuyện khác nói đùa thì thôi, hai chuyện chúng ta nói trước đó không thể đùa được, cậu phải cùng tôi về Cục, Lý cục trưởng, Lý cục..."
Lý Bạn Phong đã đi mất dạng, Thân Kính Nghiệp xoa trán, lên xe về Cục, viết báo cáo.
Sáng hôm sau, Thân Kính Nghiệp đến văn phòng của Lý Thất, trình bản báo cáo viết suốt đêm cho Lý Thất.
Đây là báo cáo do chính tay Thân Kính Nghiệp viết, ông ta cũng không muốn đưa cho Lý Thất xem xét, nhưng không còn cách nào khác, bản báo cáo này vô cùng quan trọng, một khi có sơ suất, ông ta thật sự không gánh vác nổi.
Lý Thất xem qua báo cáo, liên tục lắc đầu: "Như vậy không được."
Thân Kính Nghiệp rất căng thẳng: "Vấn đề nằm ở đâu?"
Lý Thất nghiêm mặt nói: "Vấn đề nằm ở thái độ của ông."
"Thái độ của tôi làm sao?"
"Chúng ta không nói chuyện khác, trước tiên nói về phông chữ này."
Lý Thất lấy ra quy định quản lý công văn: "Công văn chính thức của chúng ta yêu cầu phông chữ gì? Ông dùng phông chữ gì đây? Vấn đề nghiêm trọng như vậy, trước đây ông không chú ý đến sao?"
Thân Kính Nghiệp liên tục lắc đầu: "Lý cục trưởng, chúng ta tạm thời đừng nói chuyện phông chữ, báo cáo này vô cùng khẩn cấp!"
Lý Thất lắc đầu: "Ông đừng vội, chúng ta lại nói về khoảng cách dòng, khoảng cách dòng của văn bản chính thức là từ hai mươi tám đến ba mươi hai point, trang này của ông dày đặc như vậy, rõ ràng là có vấn đề..."
Thân Kính Nghiệp rất tức giận, nhưng không dám nghiến răng, bởi vì hành động nghiến răng này sẽ bị Lý Thất nhìn thấy, sau khi nhìn thấy còn phải tiếp tục sửa chữa vấn đề thái độ của ông ta.
Chờ đối chiếu không còn sai sót, Thân Kính Nghiệp tự mình nộp báo cáo lên trên, Đỗ Văn Minh xem xong báo cáo, cũng rất căng thẳng: "Chúng tôi không thể chấp nhận điều kiện này, ông đi gọi người cân bằng đến đây, có vài việc tôi muốn xác nhận trực tiếp với hắn."
Thân Kính Nghiệp vội vàng gọi điện cho Lý Thất: "Lý cục trưởng, chủ nhiệm Đỗ muốn xác nhận trực tiếp với cậu một số việc."
Lý Thất đồng ý: "Được, bảo ông ta đến văn phòng tôi một chuyến."
Cạch!
Lý Thất cúp điện thoại.
Thân Kính Nghiệp ngượng nghịu nhìn Đỗ Văn Minh.
Đỗ Văn Minh nhíu mày: "Ông nhìn tôi làm gì? Gọi Lý Thất đến đây chứ?"
Thân Kính Nghiệp im lặng một lúc rồi nói: "Lý Thất... Tình huống của hắn... Có chút đặc biệt..."
Hai giờ chiều, Đỗ Văn Minh và Thân Kính Nghiệp đến văn phòng của Lý Bạn Phong.
Thân Kính Nghiệp giới thiệu đôi bên một lượt, Lý Thất đưa tay về phía ghế sô pha: "Tiểu Đỗ, ngồi đi, Tiểu Thân, rót trà."
Mặt Thân Kính Nghiệp đỏ bừng, nhưng vào thời điểm mấu chốt này tuyệt đối không thể chọc giận Lý Thất.
Thân Kính Nghiệp rót trà xong, Đỗ Văn Minh liếc nhìn ông ta: "Thân cục trưởng, tôi có vài lời muốn nói riêng với Lý cục trưởng."
Mặt Thân Kính Nghiệp càng đỏ hơn.
Không thể trách Đỗ Văn Minh coi thường ông ta, nhìn tình hình trước mắt, Thân Kính Nghiệp ở đây căn bản không phát huy được tác dụng.
Trước khi Thân Kính Nghiệp rời đi, Đỗ Văn Minh còn đặc biệt nhấn mạnh một lần: "Thân cục trưởng, nội dung cuộc nói chuyện của chúng tôi cần được giữ bí mật tuyệt đối."
Thân Kính Nghiệp hiểu ý, tắt hết toàn bộ thiết bị giám sát trong văn phòng của Lý Thất.
Thật ra không tắt cũng không sao, những thiết bị này đều là bạn của máy chiếu phim, biết cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe.
Trong phòng chỉ còn lại Đỗ Văn Minh và Lý Thất, bây giờ Đỗ Văn Minh muốn dạy cho người Phổ La Châu này một bài học.
"Tiểu Lý, cậu có muốn biết lịch sử nghiên cứu của chúng tôi về nội châu và Phổ La Châu không?"
Lý Bạn Phong gật đầu, lấy giấy bút ra, hắn thật sự rất hứng thú với chuyện này, nhưng hắn vẫn luôn không tra được những tư liệu liên quan.
Đỗ Văn Minh hỏi trước một câu: "Cậu cảm thấy chúng tôi biết đến nội châu trước, hay biết đến Phổ La Châu trước?"
Lý Bạn Phong nói: "Theo lẽ thường thì chắc là Phổ La Châu, dù sao xét về vị trí địa lý, Phổ La Châu gần ngoại châu hơn."
Đỗ Văn Minh lắc đầu cười: "Cậu sai rồi, thời gian chúng tôi tiếp xúc với nội châu rất sớm, nhưng thời gian chúng tôi tiếp xúc với Phổ La Châu không dài. Đối với chúng tôi, nội châu là một nền văn minh khác cùng thời đại với chúng tôi, nhưng lại đi theo hướng khác, một nền văn minh phát triển cao độ.
Trong quá trình hai nền văn minh giao lưu va chạm lẫn nhau, chúng tôi phát hiện ra còn rất nhiều tộc người lạc hậu bị nô dịch, bị thống trị, Phổ La Châu chính là một trong số đó. Thật ra trên thế giới này vốn không có khái niệm Phổ La Châu, dưới sự thống trị của nội châu, Phổ La Châu chỉ là từng mảnh đất có giới tuyến rõ ràng.
Vịnh Lục Thủy và Dược Vương Câu vốn không có bất kỳ liên hệ nào với nhau về mặt địa lý, sau khi chúng tôi khai thông con đường giữa các giới tuyến thì chúng mới có liên hệ với nhau, toàn bộ Phổ La Châu mới có liên hệ với nhau, cậu hiểu đạo lý này chứ?"
Lý Bạn Phong im lặng một lúc, hỏi: "Các ông bắt đầu tiếp xúc với nội châu từ khi nào?"
Đỗ Văn Minh lắc đầu: "Thời gian cụ thể không thể tiết lộ cho cậu, đây thuộc về bí mật."
Lý Bạn Phong lại hỏi: "Các ông bắt đầu tiếp xúc với Phổ La Châu từ khi nào?"
Đỗ Văn Minh vẫn lắc đầu: "Đây cũng thuộc về bí mật."
Lý Bạn Phong vốn còn muốn ghi lại chút thứ hữu dụng, nghe Đỗ Văn Minh nói vậy, hắn đặt bút xuống: "Cái gì ông cũng không muốn nói, vậy còn tìm tôi làm gì?"
Đỗ Văn Minh hơi nhíu mày: "Tôi muốn nói với cậu, chính chúng tôi đã mang đến hy vọng cho Phổ La Châu, cũng chỉ có chúng tôi mới có thể mang đến sự hồi sinh cho Phổ La Châu, cậu là người thông minh, cậu phải hiểu ai là bạn của mình, ai là kẻ thù của mình.
Phổ La Châu chỉ có nước liên hợp với ngoại châu thì mới có thể thoát khỏi sự nô dịch của nội châu, vậy mà hiện tại cậu vẫn chưa hiểu rõ lập trường của mình, cậu có thể hiểu được những lời tôi nói bây giờ không?"
Đỗ Văn Minh nhìn Lý Thất với vẻ đầy ẩn ý.
Lý Thất rất nghiêm túc nhìn lại Đỗ Văn Minh.
Nhìn nhau một hồi lâu, Lý Thất hỏi: "Ông nói hết chưa?"
Đỗ Văn Minh rất bất mãn với thái độ của Lý Thất: "Thật ra tôi có thể không cần nói những chuyện này với cậu, cái gọi là điều kiện rút sảnh Quan Phòng là không thực tế, chúng tôi không thể đồng ý.
Còn về người ba đầu bị giam giữ ở Tam Đầu Xá, tôi biết cậu từng sắp xếp cho một nhóm người ba đầu ở thành Thất Thu, hẳn là cậu đã nhìn trúng chiến lực mạnh mẽ của họ, nhưng nhóm người này là mối đe dọa nghiêm trọng đối với chúng tôi, chúng tôi không thể giao mối đe dọa vào tay người khác, tôi chỉ có thể nói với cậu như vậy, hiện giờ cậu có thể hiểu ý tôi không?"
Đỗ Văn Minh biết giọng điệu của mình có chút nặng nề, Lý Thất có thể sẽ bị chọc giận, nhưng ông ta cho rằng đây là sự răn đe cần thiết, phải để Lý Thất nhận thức được hiện thực.
Lý Bạn Phong không hề tức giận, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh: "Ông nói đúng, những lời này ông quả thực không cần nói với tôi, ông cũng không cần nói cái gì với tôi nữa, hôm nay ông đến gặp tôi là thừa."
Đỗ Văn Minh nhíu mày: "Tôi nói những điều này với cậu, là bởi vì tôi cảm thấy cậu vẫn còn hy vọng!"
Lý Thất mỉm cười: "Tôi có hy vọng hay không, không liên quan gì đến ông, còn về việc các ông xử lý hai chuyện này như thế nào, cũng không liên quan gì đến tôi.
Nếu không muốn rút sảnh Quan Phòng, các ông cứ việc không rút, nội châu có muốn khai chiến với các ông hay không, chuyện này không liên quan đến tôi, nếu không muốn cung cấp năm ngàn người kia, các ông cứ việc không cung cấp, Lục ăn mày xử lý chuyện này thế nào cũng không liên quan gì đến tôi.
Tôi đã làm tròn trách nhiệm của người cân bằng, còn lại đều là chuyện của các ông, tôi nói đến đây thôi, xem ra ông không giống người thông minh lắm, nhưng đạo lý đơn giản như vậy, hẳn là ông có thể hiểu được chứ?"
Đỗ Văn Minh siết chặt tách trà, gần một phút không nói gì.
Lý Thất mỉm cười, cứ như vậy nhìn ông ta: "Ông nói đúng, những chuyện này không liên quan gì đến ông, tôi nói những điều này với ông có hơi dư thừa."
Đỗ Văn Minh nhìn Lý Thất, chậm rãi nói: "Khái niệm về thực lực của cậu vẫn chưa đủ rõ ràng, đợi đến khi cậu thật sự hiểu rõ, hy vọng sẽ không quá muộn."
Nói xong, Đỗ Văn Minh đứng dậy, rời khỏi văn phòng của Lý Thất.
Lý Thất nhấp một ngụm trà, tiếp tục xem tài liệu của Cục Ám Tinh.
Thân Kính Nghiệp vẫn đang đợi ở hành lang, thấy Đỗ Văn Minh đi ra, vội vàng nghênh đón.
"Chủ nhiệm Đỗ, bên ngài trao đổi ra sao rồi?"
Đỗ Văn Minh nhìn Thân Kính Nghiệp, cười nói: "Thân cục trưởng, thật sự là làm khó cho ông rồi."
Thân Kính Nghiệp vẫn chưa hiểu lắm, ông ta nói chuyện gì làm khó cho mình?
Chủ nhiệm Đỗ rời đi, xem ra lần trao đổi này không được thuận lợi.
Nhưng nói thật, Thân Kính Nghiệp cũng không quan tâm lắm đến kết quả trao đổi.
Thứ cần báo cáo, ông ta đã báo cáo rồi, điều cần trao đổi, ông ta đã sắp xếp trao đổi rồi, chuyện này đã không còn liên quan gì đến ông ta nữa.
Thân Kính Nghiệp vừa ngâm nga điệu dân ca vừa về văn phòng, Lý Thất mở cửa nhìn ông ta một cái, có chút thất vọng về ông ta.
Tiểu Thân à, ông rảnh rỗi quá rồi, tôi phải tìm chút việc cho ông làm mới được.
Bánh Trôi gửi đến thông báo họp, thứ tư tuần sau Cục Ám Tinh có một cuộc họp quan trọng, chủ nhiệm Đỗ sẽ đến tham dự.
Lý Thất nhìn thông báo cười nói: "Tiểu Thân, đến lượt ông rồi."
Buổi tối, Trung Nhị, Bánh Trôi và Bóng Đèn nhất quyết muốn mời Lý Thất ăn cơm, Lý Thất dẫn họ đi ăn lẩu dê.
Lý Bạn Phong từ nhỏ đã có một chấp niệm với lẩu, nồi nước dùng óng ánh sắc đỏ, trong nồi còn có một cái ống khói nhỏ, bên trong thứ này chắc chắn chứa đựng món ngon nhất thế giới.
Nhưng đối với Lý Bạn Phong lúc đó, món ngon này cũng chỉ có thể tồn tại trong ảo tưởng.
Trong lúc ăn cơm, ba người hỏi về chuyện xảy ra đêm hôm đó, Lý Bạn Phong do dự không biết có nên nói với họ hay không.
Với thực lực hiện tại của họ, biết quá nhiều thật sự không phải chuyện tốt gì.
Nhưng nếu cái gì cũng không biết, Lý Bạn Phong rất lo lắng cho tình cảnh tương lai của họ.
"Sau này nếu có nhiệm vụ, nhất định phải báo trước cho tôi, dù là hành động đặc biệt."
Đây là lời khuyên duy nhất Lý Bạn Phong có thể dành cho họ lúc này.
Nhưng Trung Nhị lại nêu ra một vấn đề mấu chốt: "Lý cục trưởng, ngài sẽ luôn ở lại Cục Ám Tinh sao?"
Anh bạn trẻ này nói chuyện vẫn luôn gãi đúng chỗ ngứa như vậy.
Thấy Lý Bạn Phong không nói gì, Bóng Đèn vội vàng chuyển chủ đề: "Tôi nói thật, sau này còn không bằng đi theo Lý cục trưởng đến Phổ La Châu, tôi thật lòng thích Phổ La Châu."
Bánh Trôi mím môi không nói gì.
Lý Bạn Phong cười nói: "Còn muốn đến Phổ La Châu, chưa chịu đủ khổ sao?"
Bóng Đèn cười đáp: "Có Thất gia chiếu cố, còn có thể để tôi chịu khổ sao?"
Trung Nhị nói: "Dù Lý cục trưởng có bằng lòng chiếu cố tôi hay không, tôi cũng phải đến Phổ La Châu xem thử, nếu không tôi sẽ hối hận cả đời."
Lý Bạn Phong im lặng một lúc, cầm vá, múc đầy một vá thịt cho Trung Nhị: "Ăn cơm trước đi."
Về đến chỗ ở, Lý Bạn Phong lên phòng ngủ trên tầng hai, mở một cái lọ.
Cái lọ này chuyên dùng để đựng quỷ bộc, bên trong lọ đựng Hí Chiêu Phụ.
"Thất gia, ngài có gì dặn dò?" Hí Chiêu Phụ cúi đầu, rất căng thẳng.
Lý Thất hỏi: "Kỹ pháp của ngươi còn lại bao nhiêu?"
Hí Chiêu Phụ là vong hồn, so với lúc còn sống, kỹ pháp chắc chắn đã bị hao tổn.
Trước mặt Lý Thất, Hí Chiêu Phụ không dám giấu giếm, thành thật nói rõ tình trạng của mình: "Thất gia, nói còn lại bao nhiêu kỹ pháp, điều này ta cũng không rõ, còn lại bao nhiêu bản lĩnh, vậy phải xem là giả dạng một loại người hay là một người.
Nếu để ta giả dạng một loại người nào đó, ví dụ như làm ruộng, làm công, mở tiệm, bày hàng, cướp đường, ăn mày, làm nghề buôn phấn bán hương, ta chắc chắn không bị lộ, nhưng nếu để ta giả dạng một người cụ thể nào đó, điều này ta không dám chắc, chỉ cần không gặp người quen thì cũng có thể giả dạng được sáu bảy phần."
Lời này nói rất đúng trọng tâm, giả dạng một loại người dễ hơn nhiều so với giả dạng một người.
Lý Bạn Phong gật đầu: "Vậy thì ta tìm đúng người rồi, trước tiên ta muốn ngươi giả dạng một loại người, sau đó lại giả dạng một người, nhưng sáu bảy phần này hơi kém, may mà người ta muốn ngươi giả dạng ở ngoại châu quả thực không có người quen."
Hí Chiêu Phụ hỏi: "Ta đã gặp qua người mà ngài nói chưa?"
Lý Bạn Phong lấy máy chiếu phim ra, chiếu một đoạn hình ảnh: "Ta muốn ngươi giả dạng hắn, độ khó lớn không?"
Hí Chiêu Phụ liếc mắt nhìn, lập tức sợ ngây người: "Đây là... Lục ăn mày? Ta, ta không dám giả dạng hắn!"
"Sợ cái gì?"
Hí Chiêu Phụ run rẩy nói: "Lục ăn mày là nhân vật nào? Nếu bị hắn biết được, nhất định sẽ khiến ta hồn phi phách tán!"
Lý Thất an ủi Hí Chiêu Phụ một câu: "Yên tâm đi, Lục ăn mày là bạn của ta, chuyện này ta đã bàn bạc với hắn rồi, hắn đã đồng ý."
Hí Chiêu Phụ cũng không dám trái ý Lý Bạn Phong, cẩn thận nghiên cứu vài bức ảnh mấu chốt, y dùng kỹ pháp hí tu biến thành hình dạng của Ăn Mày Lục Thủy.
Thật ra Lục ăn mày không khó giả dạng, bởi vì hắn ta có đặc điểm rất nổi bật, chỉ cần nắm bắt được đặc điểm là có thể nắm bắt được những yếu tố mấu chốt về ngoại hình.
Nhưng năng lực của Hí Chiêu Phụ quả thực không bằng lúc trước, nhìn thoáng qua thì khá giống, quan sát kỹ thì rất nhiều chi tiết khác biệt không ít.
Lý Bạn Phong lấy hộp trang điểm của con lắc đồng hồ ra, trang điểm lại từng chút từng chút cho Hí Chiêu Phụ.
Chuyện này vốn nên do con lắc đồng hồ làm, nhưng con lắc đồng hồ đang được luyện lại, Lý Bạn Phong luyện kỹ thuật vẽ lâu như vậy, cũng nắm được không ít kỹ xảo.
Bận rộn đến tận đêm khuya, Lý Bạn Phong bảo máy chiếu phim làm so sánh.
Về mặt hình tượng nhân vật, máy chiếu phim luôn rất khắt khe, so sánh xem xét mười mấy phút, máy chiếu phim nói: "Nếu là một diễn viên đóng thế, ta thấy tạo hình của người này không tính là hoàn mỹ, nhưng có thể coi là xuất sắc."
Xuất sắc là được rồi, trên đời làm gì có nhiều chuyện hoàn mỹ như vậy.
Lý Bạn Phong lấy ra hai viên đan dược màu xám trắng, giao cho Hí Chiêu Phụ: "Hai viên đan dược này phải dùng hết sức cẩn thận, ta sắp xếp cho ngươi một lộ trình, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta diễn tập lặp đi lặp lại, tuyệt đối không được xảy ra sai sót nào."
Một tuần trôi qua, cấp trên vẫn chưa đề cập đến chuyện rút sảnh Quan Phòng, cũng không nhắc đến chuyện năm ngàn người, rõ ràng là muốn trì hoãn mọi việc.
Bọn họ không nhắc, Lý Bạn Phong cũng không thúc giục.
Cục Ám Tinh họp, cuộc họp do Thân Kính Nghiệp chủ trì, Đỗ Văn Minh cũng đến tham dự.
Cuộc họp này kéo dài đến bảy giờ tối, thật hiếm thấy khi Lý Thất không gây rối trong hội trường.
Không chỉ không gây rối, Lý Bạn Phong còn cùng Thân Kính Nghiệp tiễn Đỗ Văn Minh lên xe.
Tiễn Đỗ Văn Minh xong, trở lại văn phòng, Lý Thất gọi điện cho Thân Kính Nghiệp: "Tiểu Thân, tối nay tôi muốn mời ông ăn cơm, ông có rảnh không?"
Lý Thất chưa bao giờ ép buộc người khác, nếu Thân Kính Nghiệp đồng ý, hai người sẽ cùng nhau ăn cơm, nếu ông ta không đồng ý, Lý Thất sẽ đến văn phòng trói ông ta lại, sau đó cùng nhau ăn cơm.
Thân Kính Nghiệp đồng ý.
Hiếm khi Lý Thất tỏ thiện chí, tuy ông ta cũng không đoán được Lý Thất có mục đích gì khác hay không, nhưng cho dù có, chỉ là một bữa cơm, cũng không gây ra phiền phức gì.
Hai người không đi xa, ngay tại một nhà hàng gần đó, đồ ăn cũng không tính là xa xỉ, gọi một phòng riêng, gọi vài món ăn, vừa ăn vừa trò chuyện công việc.
Mỗi lần gặp Lý Thất, trong lòng Thân Kính Nghiệp đều thấp thỏm, nhất là chuyện của Lục ăn mày trước đó, dù sao là ông ta đã hãm hại Lý Thất, chuyện này chắc chắn vẫn còn khúc mắc.
Nhưng Lý Thất không nhắc đến chuyện này lúc ăn cơm, toàn nói những chuyện vụn vặt trong công việc, qua lại vài lần, hai người dần dần thả lỏng, Thân Kính Nghiệp còn kể về một số trải nghiệm của mình khi đến Phổ La Châu.
"Lúc tôi đến Phổ La Châu, không giống như đám người Bánh Trôi có điều kiện tốt như vậy, sảnh Quan Phòng đưa chúng tôi ra ngoài làm việc trực tiếp, còn không cho chúng tôi tiết lộ thân phận, kết quả mới làm được hai ngày đã đắc tội với người của Thanh Vân Hội, lúc đó tôi..."
Đang nói hăng say, điện thoại của Thân Kính Nghiệp đổ chuông, Đỗ Văn Minh gọi đến.
Thân Kính Nghiệp điều chỉnh lại trạng thái rồi mới nghe máy: "Chủ nhiệm Đỗ, ngài tìm tôi... Ngài nói là bên ngài xảy ra sự cố? Ngài muốn tìm Lý cục trưởng? Lý cục trưởng đang ở chỗ tôi, chủ nhiệm Đỗ, ngài đừng vội, tôi để Lý cục trưởng nghe máy!"
Đỗ Văn Minh bị kẹt trong tòa nhà văn phòng, không ra được.
Không chỉ ông ta không ra được, tất cả mọi người trong tòa nhà đều không ra được.
Đỗ Văn Minh đi họp ở Cục Ám Tinh, trên đường trở về, một viên cảnh sát giao thông ra hiệu cho tài xế tấp xe vào lề.
Tài xế rất bất mãn, anh ta lái xe đúng luật, trên đường đi không có vấn đề gì, bây giờ bảo anh ta dừng xe là có ý gì?
Đỗ Văn Minh còn nhắc nhở tài xế: "Đừng nóng nảy, phối hợp tốt với công tác của người ta."
Tài xế ấn nút mở cửa sổ, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, viên cảnh sát giao thông vốn đứng ngoài cửa sổ xe đột nhiên thay đổi hình dạng.
Bộ đồng phục biến mất, biến thành một bộ quần áo rách rưới.
Tập giấy phạt biến mất, biến thành một cái bát.
Trong chớp mắt, người bên ngoài đã biến thành một tên ăn mày mặt đầy mụn nhọt, chảy mủ xanh, mỉm cười, dường như đang xin ăn.
Tài xế kinh hãi kêu lên: "Ông là ai?"
Viên cảnh sát giao thông bên ngoài nhướng mày: "Anh có ý gì?"
Tài xế nhìn kỹ lại, bên ngoài vẫn là viên cảnh sát giao thông, không có gì thay đổi.
Nhìn nhầm? Hoa mắt?
Tài xế ngẩn người một lúc, viên cảnh sát giao thông hỏi đơn giản vài câu rồi cho họ đi.
Trên đường đi, tài xế không dám nói nhiều, chỉ coi như mình nhìn nhầm.
Đỗ Văn Minh hỏi một câu: "Người vừa nãy hình như không đúng lắm."
Tài xế nghe vậy vội vàng nói: "Hắn ta hình như đột nhiên biến thành một tên ăn mày, trên mặt toàn là mụn nhọt!"
Đỗ Văn Minh giật mình, vội vàng bảo tài xế quay đầu lại, bám theo người vừa nãy.
Nhưng khi quay lại ngã tư trước đó, người kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trở lại tòa nhà văn phòng, Đỗ Văn Minh bắt đầu sốt, cấp dưới cũng lần lượt sốt theo, tài xế còn nổi mẩn đỏ.
Chuyện này nghiêm trọng rồi, liên quan đến sống còn.
Đỗ Văn Minh lập tức gọi điện cho Khang Chấn Xương, Khang Chấn Xương đến nơi, sau khi chẩn đoán sơ bộ, bảo Đỗ Văn Minh lập tức phong tỏa tòa nhà, chưa được phép thì không ai được ra vào.
"Đây là ổ bệnh của Ăn Mày Lục Thủy, về phần ổ bệnh ở mức độ nào còn cần phải kiểm tra thêm."
"Bác sĩ Khang, xin ông hãy xác nhận lại kỹ lưỡng."
Khang Chấn Xương nói: "Nguồn gốc ổ bệnh đã được xác nhận, chính là Ăn Mày Lục Thủy, tôi đã dây dưa với hắn ở Phổ La Châu một thời gian dài, tôi tuyệt đối không thể nhìn nhầm ổ bệnh của hắn, bây giờ điều ông cần làm là nghỉ ngơi trên giường, đồng thời lập tức báo cáo sự việc lên cấp trên, lập tức tiến hành xử lý khẩn cấp, không để mầm bệnh lây lan."
Báo cáo?
Báo cáo kiểu gì?
Toàn bộ sự việc có quá nhiều vấn đề chưa rõ ràng.
Đỗ Văn Minh lập tức gọi điện cho Lý Thất, điện thoại không liên lạc được.
Chuyện này chắc chắn có liên quan đến Lý Thất, tiểu tử này bây giờ đang trốn tránh!
Ông ta lại gọi cho Thân Kính Nghiệp, không ngờ Lý Thất đang ăn cơm cùng Thân Kính Nghiệp.
Nghe máy, thái độ Lý Thất rất tốt: "Tiểu Đỗ, tìm tôi có việc gì?"
Đỗ Văn Minh không biết nên bắt đầu từ đâu: "Lý cục trưởng, bên tôi xảy ra chút sự cố, hy vọng cậu có thể phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi."
Đỗ Văn Minh thuật lại toàn bộ sự việc.
Lý Thất cười, đã đến nước này rồi còn nói với tôi cái gì mà phối hợp.
"Tiểu Đỗ, chuyện này tôi không phối hợp với ông được, lúc trước chúng ta đã nói rõ ràng, chuyện này các ông tự xử lý, không liên quan gì đến tôi."
Nói xong, Lý Thất trả điện thoại lại cho Thân Kính Nghiệp.
Đỗ Văn Minh hỏi trong điện thoại: "Thân cục trưởng, ông đi ăn cơm cùng Lý Thất lúc nào?"
Thân Kính Nghiệp nói: "Sau khi tan họp thì chúng tôi đã đến đây, khoảng bảy giờ hai mươi, không có việc gì khác, chúng tôi chỉ ăn một bữa cơm đơn giản, chi phí đều do chúng tôi tự chi trả."
Đỗ Văn Minh so sánh mốc thời gian, thời điểm ông ta gặp Ăn Mày Lục Thủy là bảy giờ năm mươi phút.
Chẳng lẽ chuyện này không liên quan đến Lý Thất?
Không thể nào, dù ít dù nhiều, chắc chắn phải có chút liên quan đến hắn.
"Thân cục trưởng, trước tiên ông hãy ổn định cảm xúc của Lý Thất, cố gắng tăng cường giao tiếp với hắn, Ăn Mày Lục Thủy lại xuất hiện ở Việt Châu, ông nhất định phải hỏi rõ ràng với hắn tiền căn hậu quả sự việc."
"Vâng." Thân Kính Nghiệp cúp điện thoại, im lặng một lúc.
Lý Thất hỏi: "Vừa nãy ông nói lúc trước đã đắc tội với Thanh Vân Hội, chuyện này vẫn chưa nói xong mà."
"Chuyện này sao."
Thân Kính Nghiệp hồi tưởng lại: "Cậu có quen đại đương gia Hàn Diệu Môn của Thanh Vân Hội không?"
"Quen." Lý Thất gật đầu: "Đây là một nhân vật tàn nhẫn."
"Người này thật sự tàn nhẫn!"
Thân Kính Nghiệp tỏ vẻ đồng tình: "Lúc đó tôi thật sự là vô tình, nào ngờ Hàn Diệu Môn lại không buông tha, nhất định phải chặt một cánh tay của tôi, sau đó thật sự không còn cách nào khác, tôi đành phải tiết lộ thân phận thì chuyện này mới dịu xuống, trong khoảng thời gian đó, tôi đã chịu không ít khổ sở!"
Lý Thất gật đầu: "Hàn Diệu Môn thật sự có thể làm ra chuyện đó, Thanh Vân Hội làm việc quả thực tàn nhẫn!"
Thân Kính Nghiệp bám vào chủ đề này, nói mãi đến khi kết thúc bữa tối, chuyện Đỗ Văn Minh dặn dò, ông ta vẫn chưa mở lời.
Trước đó Lý Thất đã nói rõ tiền căn hậu quả rồi, Ăn Mày Lục Thủy muốn năm ngàn người, trong vòng năm ngày phải đưa đến.
Bây giờ đã qua năm ngày, người không đưa đến, xảy ra sự cố, còn có gì để hỏi nữa?
Đỗ Văn Minh ông đòi hỏi cho rõ ràng, tôi có thể hỏi rõ ràng cho ông được sao?
Lý Thất dễ nói chuyện như vậy chắc?
Thân Kính Nghiệp hiểu rõ vị trí của mình, cũng hiểu rõ trách nhiệm của mình, sau khi ăn cơm xong, ai về nhà nấy, trước khi nhận được mệnh lệnh rõ ràng hơn, ông ta sẽ không có bất kỳ hành động nào.
Trưa hôm sau, Thân Kính Nghiệp nhận được văn bản, sau khi xem xong văn bản, ông ta lập tức thuật lại nội dung cho Lý Thất: "Năm ngàn người, cấp trên đã đồng ý, chuyện rút sảnh Quan Phòng ở lò Khí Thủy, cấp trên cũng đã đồng ý."
Lý Thất kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"
Hắn thật sự có chút ngạc nhiên, không ngờ chuyện lò Khí Thủy cũng được giải quyết cùng lúc.
Thân Kính Nghiệp nói: "Cấp trên hy vọng chúng ta nhanh chóng liên lạc với Ăn Mày Lục Thủy, nói rõ tình hình với hắn, việc điều động nhân sự cần có thời gian, bảo hắn đừng hành động quá khích, ngoài ra cũng hy vọng cậu nhanh chóng đến Tam Đầu Xá, đưa người đến thành Lục Thủy, sự việc khẩn cấp, thật sự phải làm phiền cậu một chuyến."
Lý Thất nghiêm mặt nói: "Đây là trách nhiệm không thể chối bỏ của người cân bằng, ông sắp xếp nhân sự chuẩn bị liên quan đi."
Nhà chính Hà gia, Hà Ngọc Tú đang nghe kế toán Thịnh Thiện Châu báo cáo sổ sách.
Dì Lưu đã chuẩn bị xong chăn đệm cho Hà Ngọc Tú, nghe xong báo cáo sổ sách, Hà Ngọc Tú lăn ra ngủ, chắc chắn sẽ không bị mất ngủ.
Chịu đựng hơn nửa tiếng, Thịnh Thiện Châu cuối cùng cũng đọc xong, Hà Ngọc Tú mơ màng đi lên lầu, vừa chui vào chăn, bỗng nghe thấy tiếng động ở cửa sổ.
Ai vậy? Nửa đêm dám chui vào phòng mình?
Lại là tiểu tử Hà Gia Khánh đó sao?
Hà Ngọc Tú cầm lấy chân nến bên giường, vung tay lên đánh, qua hai chiêu, không đánh trúng đối phương, lại nghe thấy đối phương hét lên: "To gan lớn mật, ngay cả tôi cũng đánh, không còn gia pháp nữa sao?"
"Lão Thất?" Nghe thấy giọng nói, Hà Ngọc Tú rất ngạc nhiên.
"Không có ai thì gọi Thất ca!" Lý Thất quẹt một que diêm, thắp sáng ngọn nến.
Thấy Lý Thất người đầy bùn đất, Hà Ngọc Tú vội vàng lấy khăn mặt ra: "Thất ca, lau nhanh đi, em bảo người ta tìm quần áo cho anh."
"Quần áo không cần thay vội, em tìm người chuẩn bị chút đồ ăn, đừng nói cho ai biết anh đến đây."
Lý Bạn Phong chạy một mạch từ tân địa đến đây, còn chưa kịp ăn cơm.
Hà Ngọc Tú gọi dì Lưu chuẩn bị bữa khuya, dì Lưu còn tò mò: "Đại tiểu thư, vừa nãy không phải đã ngủ rồi sao?"
Hà Ngọc Tú sốt ruột nói: "Bà đừng hỏi nữa, tôi lại đói bụng rồi, mau đi chuẩn bị đi."
Dì Lưu chuẩn bị một đĩa lạp xưởng, một đĩa gà quay, một đĩa thịt dê và một đĩa rau xanh, Hà Ngọc Tú tự mình bưng vào phòng.
Lý Thất vừa ăn vừa hỏi: "Tú Nhi, hỏi em một chuyện, tu vi của em rốt cuộc là tầng mấy?"
Hà Ngọc Tú cười ngây ngô: "Thất ca, chuyện này hễ ai quen biết em đều biết, em là võ tu tầng tám."
Lý Thất cười nói: "Võ tu tầng tám ra tay tàn nhẫn như vậy sao?"
Hà Ngọc Tú hơi ngượng ngùng: "Vừa nãy không phải là bị anh dọa cho giật mình sao? Em ra tay cũng không kịp tiết chế."
"Thật sự là tầng tám?"
"Em còn có thể lừa anh sao?"
"Thật sự không lừa anh?" Lý Thất rút cây chổi lông gà ra.
Hà Ngọc Tú run lên, liên tục xua tay: "Đừng, Thất ca, có gì từ từ nói, những năm qua em cũng không lơ là tu luyện, nói là tầng tám, có lẽ còn hơn."
"Em thật sự rất uyển chuyển." Lý Thất cười lạnh một tiếng: "Sớm đã là tầng chín rồi chứ?"
Hà Ngọc Tú hạ giọng nói: "Chuyện này không thể để người khác biết, em không muốn bị nội châu để ý."
Ở Phổ La Châu, một khi tu giả tầng chín để lộ tin tức, rất dễ bị nội châu để ý.
Lý Bạn Phong khuyên nhủ: "Tú Nhi à, bọn họ để ý đến em là chuyện sớm muộn, em cứ giấu giếm như vậy cũng không phải là cách hay."
Mắt Hà Ngọc Tú sáng lên: "Anh có biện pháp tốt?"
Lý Bạn Phong gật đầu: "Tú Nhi à, em có muốn làm Địa Đầu Thần không?"
Hà Ngọc Tú suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu phải đến nội châu làm nô lệ, chuyện này em không làm được, em không phải loại người đó."
"Nếu không cần đến nội châu thì sao?"
Hà Ngọc Tú mừng ra mặt: "Có chuyện tốt như vậy sao?"
Lý Bạn Phong mỉm cười nói: "Phải nói là Thất ca thương em, chuyện tốt này thật sự để em gặp được rồi."