Tần Điền Cửu có một căn tiểu viện ở Dược Vương Câu, trong tiểu viện có một cây hòe già.
Trên cây hòe có một cô nương, lúc đó Lý Bạn Phong đã nhìn thấy nàng nhờ kỹ pháp Kim Tinh Thu Hào.
Không ngờ, lần gặp mặt thứ hai lại là ở chợ đen của thành phố Việt Châu.
Ánh mắt cô nương đờ đẫn, trang phục không khác gì lúc trước, trong tay vẫn nắm chặt lá hòe, mà nay đã trở thành hàng hóa trong chợ đen.
Mấy lá hòe này không biết từ đâu mà có, chẳng lẽ là từ tiểu viện của Tần Tiểu Bàn?
Nàng ta đến đây bao lâu rồi?
Những chiếc lá này vậy mà vẫn chưa khô héo?
Người phụ nữ bên cạnh hỏi: "Sao, ưng ý chưa? Cô nương này vừa có thể ngủ vừa có thể đánh!"
Lý Bạn Phong nói: "Cô nói cô ấy có tu vi tầng bảy, người này thuộc đạo môn gì?"
Người phụ nữ cười đáp: "Đạo môn này không thường thấy, cô ta là lãnh tu."
Lý Bạn Phong ngẩn ra: "Còn có đạo môn này nữa sao?"
"Nói là không thường thấy mà, mặt lạnh thân lạnh tâm cũng lạnh, đánh đâu thắng đó như băng sương, cô nương này, càng lạnh càng đánh giỏi."
Lý Bạn Phong cau mày: "Đánh giỏi như vậy thì tôi ngủ kiểu gì? Tôi đánh lại được cô ấy sao?"
Người phụ nữ nghiêm mặt nói: "Anh đừng để cô ấy lạnh, anh làm cho cô ấy nóng lên, lãnh tu một khi nóng lên sẽ không còn sức lực."
Lý Bạn Phong nhìn lên nhìn xuống người phụ nữ chợ đen này, hỏi: "Cô có phải thấy tôi dễ lừa, bịa đại một đạo môn ra để lừa tôi?"
Người phụ nữ dập tắt điếu thuốc: "Tôi làm nghề này đã mười năm rồi, anh ra ngoài hỏi thăm xem, có ai không biết Âm Tứ Nương tôi? Vì một vụ làm ăn với anh, tôi có thể tự đập bảng hiệu của mình sao?
Hơn nữa, cái sạp ở nhà Văn Hóa này có quy củ, nếu tôi giở trò với anh trong vụ mua bán này, về sau tôi còn có thể đặt chân ở đây nữa không?
Đây là hàng tốt từ Phổ La Châu đưa tới, tôi nói toàn là tiếng lóng Phổ La Châu, tôi cũng không biết anh có hiểu được hay không.
Âm Tứ Nương tôi không chỉ nổi tiếng ở Việt Châu, mà ở Phổ La Châu cũng là nhân vật có máu mặt, mua bán không thành vẫn là bạn bè, anh không hiểu chuyện cũng không sao, nhưng đừng nói chuyện khó nghe như vậy."
Lý Bạn Phong ngẩn ra: "Cô ở Phổ La Châu cũng là nhân vật có máu mặt?"
"Sao, anh không tin?"
Âm Tứ Nương cười lạnh một tiếng: "Anh có nghe nói qua Lục gia ở Phổ La Châu chưa? Gia chủ Lục gia, Lục Đông Lương, dưới trướng ông ta có một chi quải tên là Tả Vũ Cương, đó là anh kết nghĩa của tôi."
Lý Bạn Phong sửng sốt: "Cô nói Tả Vũ Cương là chi quải của nhà ai?"
"Lục gia!"
Lý Bạn Phong lại hỏi: "Vừa rồi cô nói gia chủ Lục gia là ai?"
"Lục Đông Lương!"
Lý Bạn Phong im lặng một lúc, hỏi: "Cô đã bao lâu không đến Phổ La Châu rồi?"
Âm Tứ Nương khó chịu: "Liên quan gì đến anh? Anh có muốn mua con quỷ bộc này hay không? Không muốn mua thì chúng ta xem con khác."
Lý Bạn Phong nhìn cô nương áo xanh nói: "Đã là hàng tốt từ Phổ La Châu tới, cô ra giá đi."
"Quỷ bộc tầng bảy, lại xinh đẹp như vậy, còn chưa bị ai động vào, đạo môn hiếm có, tu vi giữ nguyên vẹn, giá hai trăm, miễn trả giá."
"Hai trăm?" Lý Bạn Phong không hiểu ả nói loại tiền gì.
"Ngày đầu tiên đến chợ đen?" Âm Tứ Nương nhíu mày: "Chắc chắn không phải hai trăm đồng, mà là hai trăm vạn."
Hai trăm vạn mua một quỷ bộc tầng bảy, đạo môn còn hiếm có như vậy, giá này đối với Lý Bạn Phong mà nói cũng không tính là cao.
"Cho tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền cho cô."
Mã Ngũ nhờ người mở tài khoản cho Lý Bạn Phong ở ngoại châu, hai trăm vạn không có gì khó.
Âm Tứ Nương lắc đầu nói: "Chúng tôi chỉ nhận tiền mặt, anh cứ đặt cọc trước, đợi gom đủ tiền mặt rồi quay lại tìm tôi."
Lý Bạn Phong mỉm cười, tiền mặt lại càng đơn giản, trong Tùy Thân Cư có.
Hắn rời khỏi nhà Văn Hóa trước, tìm một góc trên đường giấu chìa khóa, rồi quay lại Tùy Thân Cư.
Không lâu sau, Lý Bạn Phong đẩy hai vali vào rạp chiếu phim, gọi người bán đồ ăn vặt đi cùng, đến phòng VIP 205, trả tiền tại chỗ.
Thấy hai vali tiền mặt, Âm Tứ Nương giơ ngón tay cái lên nói: "Ông chủ này, rất bản lĩnh, hai trăm vạn tiền mặt, nói lấy là lấy ra được!"
Người bán đồ ăn vặt thúc giục: "Nhanh đếm tiền, xem kỹ thật giả."
Âm Tứ Nương đếm tiền ngay tại chỗ, nhìn tốc độ đếm tiền của ả thì biết ngay là dân buôn bán lão luyện, một xấp tiền cầm trên tay vuốt một cái, không sai một tờ nào, đếm rõ ràng rành mạch.
Mười phút sau, đếm xong hai trăm vạn, Âm Tứ Nương lập tức giao khế thư của cô nương này cho Lý Bạn Phong.
Đối với yểm tu mà nói, khế thư là vật quan trọng để khống chế quỷ bộc, nhưng Lý Bạn Phong không phải yểm tu, hắn cũng không biết sử dụng khế thư như thế nào.
Âm Tứ Nương không quan tâm những điều này, ả là người bán, chỉ cần tiền trao cháo múc là xong.
Cô nương áo xanh này tên là gì?
Phùng Vũ Thu.
Trên khế thư có ghi tên cô nương.
Lý Bạn Phong cầm khế thư, đang nghĩ xem làm thế nào để giao tiếp với cô nương này, thì không ngờ cô nương chủ động bước ra từ phía sau tấm rèm, đứng bên cạnh Lý Bạn Phong.
Âm Tứ Nương cười hề hề: "Cô nương này ưng anh rồi, ông chủ, tối nay chú ý thân thể nhé. Làm ăn với anh thật là sảng khoái, tôi tên Âm Lệ Đình, người ta gọi tôi là Âm Tứ Nương, ông chủ, anh xưng hô thế nào?"
Lý Bạn Phong nói: "Tôi họ Ông, tên Ông Chủ, người ta gọi tôi là Ông Chủ Lớn, hẹn gặp lại."
Nói xong, Lý Bạn Phong dẫn quỷ bộc đi, Âm Tứ Nương hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Người bán đồ ăn vặt rút lại hai mươi vạn tiền hoa hồng, xuống lầu tiếp tục trông coi việc buôn bán.