"Đương nhiên là thật, sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt, sẽ không để em bị người khác bắt nạt nữa." Thẩm Hạo Vũ thề thốt, ánh mắt không mấy thiện cảm liếc nhìn Vương Chấn Hưng.
"Em đã hai mươi mốt tuổi rồi, không cần anh phải chăm sóc." Thẩm Hân Đồng không hề có ý định lợi dụng anh trai mình. Nếu không lúc trước, khi cô bị ủy khuất đã trực tiếp đi tìm anh trai rồi, chứ không phải tự mình nghĩ cách giải quyết.
"Em và anh ta..." Thẩm Hạo Vũ liếc mắt nhìn Vương Chấn Hưng.
Thẩm Hân Đồng hiểu rõ ý của anh trai, lập tức cắt ngang: "Chuyện tình cảm không cần anh quản, cũng không cần anh dạy bảo. Bản thân anh trước kia, bạn gái không có mười cũng có đến tám, không có tư cách khoa tay múa chân chuyện tình cảm của em."
Thẩm Hạo Vũ thấy thái độ của Thẩm Hân Đồng, biết rõ dùng vài ba câu chia rẽ hai người là không thể nào, bèn ghi nhớ bộ dạng của Vương Chấn Hưng, chuẩn bị sau đó sẽ điều tra thêm về anh.